Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 133: Mở bài




Dịch: Hoàng Hi Bình
Ván bài vẫn tiếp tục.
Nhà cái tà linh tiếp tục chia bài.
Trong quá trình này, Đỗ Duy lại hỏi: "Thẻ trên tay anh là một đôi, nhưng có khả năng bài của tôi lớn hơn của anh, đúng không?"
Hắn muốn tiếp tục kiểm tra các quy tắc của trò chơi cờ bạc, và thăm dò xem tà linh có bị hạn chế bởi các quy tắc hay không.
Nếu nó chỉ tuân theo các quy tắc một cách cứng nhắc, thì có lẽ ván bài này vẫn còn có đường thắng.
Bên kia không đáp.
Đã xuất hiện dị thường, dường như nhà cái không nghe thấy lời của Đỗ Duy, chia 3 lá bài cho mỗi người.
Sau đó, nó nói: "Bài trên tay của bạn không thể lớn hơn của tôi."
Đỗ Duy bình tĩnh hỏi: "Tại sao? Là bởi vì anh có thể khống chế lá bài?"
Người bên kia liếc nhìn Đỗ Duy, không trả lời câu hỏi, ngược lại nói đặt cược.
Như thể nó thật sự tuân theo các quy tắc, và không thể nói dối.
Đỗ Duy không nhìn bài của mình, mà nhìn vào tà linh, giờ là lần đặt cược thứ hai, sự biến hoá của tà linh càng thêm kinh khủng.
Ngũ quan trên mặt càng thêm mờ nhạt, và cơ thể của nó cũng vậy, chỉ có thể nhìn rõ đường viền khuôn mặt.
Nhưng ở trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy phát hiện thân thể, và đường nét khuôn mặt của tà linh có chút không đúng.
Như thể vô số cá thể chồng chất lên nhau, mỗi một phần có thể tìm về một bóng hình quen thuộc trong ký ức.
Tổng hợp...
Đỗ Duy không thèm quan tâm mà thầm phân tích.
"Theo tình hình hiện tại, khi bắt đầu đánh bạc, tà linh nhà cái sẽ chỉ nói khi đặt cược, và sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào vào lúc khác."
"Căn cứ vào điều này, mặc dù nó không trả lời liệu nó có thể điều khiển các lá bài hay không, nhưng trên thực tế, nó đã đưa ra câu trả lời."
Từ chối trả lời sẽ không có nghĩa là nói dối.
Bởi vì chỉ khi nói ra, mới có thể phân biệt đúng - sai.
Trong trò chơi cờ bạc, tỷ lệ thắng thua đều là 50-50, nếu chắc thắng, chỉ có thể là đánh bạc lận.
Kết quả cuối cùng đã được thiết lập ngay từ đầu.
Nhưng cũng có khả năng là nó đã nói dối ngay từ đầu...
Nhưng khả năng này là rất nhỏ, bởi theo lịch sử quá khứ của gia tộc Victor, mọi canh bạc trong bọn họ đều thắng.
Không có ai đoạt được danh hiệu thánh bài của gia tộc Victor, nhưng bọn họ không khoe khoang, mà lại ở ẩn.
Vì vậy, hắn vẫn thản nhiên nói: "Cứ chia tiếp."
Tà linh có thể đã thắng ngay từ đầu, nhưng điều đó dựa trên việc Đỗ Duy sẵn sàng đánh bạc đến cùng.
Nói cách khác, hắn có thể lật bàn.
Rất nhanh, tà linh tiếp tục chia bà,i và đến lần đặt cược thứ 3.
Lần này, vẻ mặt của ác linh căn bản hoàn toàn khác với lúc đầu.
Khủng khiếp...
Có một cảm giác khủng khiếp đến tận óc, tất cả gương mặt của những người mà Đỗ Duy từng gặp đều đang xếp chồng lên nhau.
Hình dáng cơ thể của nó trở nên căng phồng, vẩn đục hết mức.
Cả khuôn mặt càng giống một đống hổ lốn mặt người, ngũ quan trên mỗi khuôn mặt đều cực kỳ buồn nôn, không cách nào nhìn thẳng.
Càng nhìn vào nó, càng có nhiều cảm xúc tiêu cực.
Dù Đỗ Duy đã đưa cho mình những ám thị tâm lý, để duy trì trạng thái tuyệt đối bình tĩnh và lý trí, hắn vẫn không thể kiểm soát được.
Đầu của hắn như đông cứng lại, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
Dường như có một tiếng thì thầm vô cùng thâm độc ở bên tai.
Như thể có vô số người đang cầu nguyện.
Nhưng lời cầu nguyện ác độc này chẳng những không khiến người ta cảm thấy yên ổn, mà còn trở nên cáu gắt, khó chịu.
Ngay từ lần đặt cược đầu tiên, tà linh trong vai nhà cái đã bắt đầu có những thay đổi đáng sợ.
Trong lần thứ 2, thứ 3 và thứ 4, sự kinh hoàng của nó sẽ càng tăng thêm.
Giống như một đầm lầy.
Càng vùng vẫy, càng lún vào trong, càng lún càng sâu, rồi hoàn toàn bị nuốt chửng.
...
"Tà linh thật khủng khiếp, nó có thể ảnh hưởng đến sức mạnh ý chí của con người đến trình độ này sao? Nó còn đáng sợ hơn nhiều so với ác linh."
"Thật không thể tưởng tượng nổi, năm đó Andrew Dawkwe làm sao có thể giải quyết được sự kiện tà linh ở thành phố Yard?"
Đôi mắt đen của Đỗ Duy có chút mờ mịt, hai mắt đỏ ngầu, giống như bệnh nhân mất ngủ lâu ngày, hơi dữ tợn.
Sự đối đầu giữa ý chí và ảnh hưởng của tà linh hoàn toàn không cân bằng. Chỉ giữ bình tĩnh và lý trí, cũng không đủ miễn nhiễm được nó.
Mắt thấy, tai nghe, ngay cả ý chí cũng bị bóp méo, thì lý trí và sự bình tĩnh cũng không đủ.
Giây tiếp theo...
Đỗ Duy không chút do dự tiến vào trạng thái ác linh hoá.
Có một sự thay đổi đột ngột ở cánh tay phải của hắn, một cảm giác rùng rợn đột nhiên xuất hiện.
Tính tình cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Tần số tim đập dần dần chậm lại, giống như bị tạt nước đá vào, trí óc đột nhiên tỉnh táo.
Không còn chút dao động nào trong mắt của hắn.
Ác linh hóa là tìm sự sống trong cái chết.
Hunter là một nhóm đã định trước phải cam chịu tuyệt vọng.
Nhân tính mất đi, thân thể dị biến, vào lúc này, đều thể hiện trên cơ thể của Đỗ Duy.
Nhưng……
Vẫn có thể khống chế...
Ở trạng thái này, Đỗ Duy nhận thấy tà linh trước mặt lại thay đổi.
Nó mặc một bộ tuxedo, đeo độc nhãn kính, trước ngực treo đồng hồ bỏ túi, một tay cầm bài, và một tay lặng lẽ đặt trên bàn chơi game.
Đỗ Duy nhận ra kẻ này...
"Howard Victor..."
Chính là người trên bức tranh sơn dầu mà Đỗ Duy đã nhìn thấy, chính là ông cố của Victor.
Hắn thầm nói: "Cho nên, tà linh mà mình nhìn thấy trên ban công lầu hai, thật ra là Howard Victor. Thật ra, nó là tà linh?"
"Không... Nếu Howard Victor mới là tà linh, thì lần trước gặp nó, mình sẽ không nghĩ rằng nó là một ác linh."
"Nói cách khác, nó vừa là ác linh, vừa là một phần của tà linh."
"Tà linh ám ác linh, hoặc đó chỉ là vật dẫn..."
"Nếu nói như vậy thì tà linh thật sự, chính là Nhà máy rượu?"
...
Trong khi suy nghĩ, bốn mắt đã chạm nhau.
Howard Victor này mang đến cho hắn cảm giác vô cùng quái dị, lúc trước lão ta có một vẻ ngoài đáng sợ, và gớm ghiếc, giờ lại trông giống như một quý ông bình thường của thế kỷ trước.
Nếu đôi mắt nó không đen ngòm, và không có tròng trắng, người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ nó không phải là người.
Tất nhiên……
Người bình thường không thể nào thấy được bộ mặt thật sự của nó.
Và bây giờ, tất cả các lá bài đều đã được chia, đã đến thời điểm đặt cược cuối cùng.
"Sau khi đặt cược, các lá bài sẽ được mở ra, bạn đã sẵn sàng để thua chưa?"
Thấy Đỗ Duy im lặng, nó bắt đầu giục.
Đỗ Duy biết rằng chỉ cần hắn đặt cược, và mở các lá bài của mình, hắn chắc chắn sẽ thua bất kể mình có lá bài gì.
Chỉ cần thua, vậy thì chip cũng sẽ thua về tay của tà linh này.
Cho dù mất đi cái gì, đối với hắn cũng là không thể chấp nhận được.
Kết quả là, hắn mặc kệ con tà linh ở phía đối diện, mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó, không chớp, im lặng chết chóc.
Cứ như Đỗ Duy càng giống à linh hơn cả tà linh.
Mà đối diện, Howard Victor dường như cũng cảm giác được suy nghĩ của Đỗ Duy. Đứng lên, thăm dò Đỗ Duy trên bàn đánh bạc.
Khuôn mặt của nó rất ảm đạm, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, và gian trá, thân hình cứ thế vươn dài về phía Đỗ Duy, với tư thế không phù hợp với cấu tạo của cơ thể người.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, mảng lớn bóng tối cũng đang điên cuồng lan rộng.
Sau đó, nó duỗi tay, nắm lấy những lá bài của Đỗ Duy.
Trong quá trình đó, Đỗ Duy vờ như không nhìn thấy, tay còn lại thò vào túi, lấy zippo ra và hút thuốc.
Nhẹ nhàng ấn mở zippo.
Tách ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.