Dịch: Hoàng Hi Bình
Rạng sáng.
Đồng hồ báo thức đã reo.
Đỗ Duy xoa xoa cái đầu đau đớn của mình, sau khi tắm rửa liền bước xuống lầu.
Tinh thần của hắn không tốt cho lắm.
Cuộc đối đầu với ác linh Đỗ Duy trong mộng quá lâu, đặc biệt quá trình chìm xuống hồ rất chậm. Phải mất 2-3 tiếng sau mới rời khỏi được giấc mộng.
Không khác gì cả đêm không ngủ.
Khi xuống lầu, hắn đang mặc một bộ quần áo bình thường, với một chiếc áo gió màu kem, theo thói quen sờ vào vị trí ngực trái, nơi chiếc mặt nạ được giấu.
Sau khi tiếp xúc với ác linh, Đỗ Duy về cơ bản đã cáo biệt nhưng bộ quần áo body.
Mặt nạ, súng lục, zippo, lá Joker thì khỏi nói, nhưng con dao sắc bén không dễ giấu, nếu mặc quần áo mỏng thì rất dễ bị nhìn thấy.
Vì vậy, áo gió đã trở thành thứ bắt buộc.
Nhìn chiếc đồng hồ cổ treo tường ở tầng một, và Annabelle đang "yên vị" trong chiếc tủ đóng khung, vẻ mặt của Đỗ Duy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Annabelle thua cược, còn chiếc đồng hồ cổ vẫn là bí ẩn.
Ngoài trừ Cái Bóng vẫn rất lì lợm, ngôi nhà này gần như là nơi an toàn nhất ở New York.
Tất nhiên... tiền đề là hắn ở nhà, và phải là ban ngày.
Nếu không, chỉ cần ai đó bước vào, sẽ trở thành mục tiêu của Cái Bóng.
Con quỷ này đã giết hơn mười người, so với lúc trước còn kinh khủng hơn nhiều. Tuy có chiếc đồng hồ cổ ngăn chặn, nhưng sớm muộn cũng sẽ gây chuyện.
Nhưng thật đáng xấu hổ.
Cho tới bây giờ, Đỗ Duy vẫn không biết cách nào giải quyết Cái Bóng, không biết quy luật giết người, nó lại luôn ở trong bóng tối.
Không sử dụng quân bài Joker, Đỗ Duy căn bản không làm gì được nó.
Nhưng sử dụng lá bài quá thường xuyên, thì tà linh sẽ ăn mòn bản thân càng sâu, sớm muộn gì cũng tiêu hao bản thân.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy rút lá bài Joker từ trong ví ra.
Hình ảnh trên đó không hề thay đổi, nhưng con sói độc ác ẩn mình trong bóng tối, đã tiến gần chính mình trong bộ tuxedo hơn một chút.
Hắn có thể đoán được.
Khi con sói hoang trong lá bài áp sát hắn, và mở hàm răng sắc nhọn ra, đó chính là lúc tà linh bắt đầu ăn thịt hắn.
Nhét lá bài Joker vào lại trong ví, Đỗ Duy thì thào: "Nếu không tìm được cách giải quyết Cái Bóng, có lẽ phải tính đến chuyện mời thêm một thành viên mới vào nhà."
Vừa nói vừa bước ra cửa.
Vặn tay nắm cửa, và kéo ra.
Bên ngoài mặt trời vừa mọc, gió thổi vi vu, trên trời không một gợn mây.
Giờ là giờ 6 sáng, không chênh một giây, một phút nào.
Hắn luôn đúng giờ.
Ở phía đối diện, có một chiếc McLaren GT màu đen đang đậu, trông rất ngầu, lặng lẽ như một bóng ma, trông rất bắt mắt.
Chỉ lạ là Alexis không ra khỏi xe.
"Chẳng lẽ cô ấy đã ngủ quên trên xe?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, đi về phía trước.
Kính xe ô tô là loại, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, và ngược lại.
Vì vậy, hắn gõ cửa kính ô tô.
Cóc cóc cóc...
không phản hồi.
Gõ một hồi, cửa kính xe từ từ kéo xuống, khuôn mặt ngái ngủ của Alexis hiện ra trước mặt Đỗ Duy.
Dưới ánh nắng ấm áp, làn da của Alexis có vẻ trắng hơn.
Các đường nét trên gương mặt của cô cũng rất thanh tú, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của người châu Á.
Trên thực tế, Đỗ Duy vẫn luôn cảm thấy Alexis không cần nhuộm tóc đen, tuy rằng nhìn đẹp mắt, nhưng không có khí chất rực rỡ như mái tóc bạc.
"Chào buổi sáng, Alexis."
Alexis cứ như vừa rời giường, cô ngây người nhìn Đỗ Duy một hồi, sau đó đột nhiên lắc đầu, khó chịu nói: "Em không vui chút nào!"
Đỗ Duy lúng túng nói: "Có phải anh không nên đánh thức em?"
Alexis gục đầu trên vô lăng, hừ khẽ: "Không phải không nên đánh thức em, nhưng ít ra anh cũng không nên dậy sớm như vậy. Hôm nay em ngủ chưa đầy 4 tiếng, và vừa dậy lúc 5 giờ sáng để trang điểm, lái một mạch đến nhà anh, vừa chớp mắt một cái, đã thấy buồn ngủ như sắp chết…”
"Anh thật là đáng ghét quá đi. Nếu em dậy sớm hơn, em sẽ không để anh thấy dáng vẻ xấu xí này."
Lời nói bộc lộ ý than thở.
Đỗ Duy không có kinh nghiệm yêu con gái, cũng không hiểu tại sao Alexis lại cảm thấy nhếch nhác...
Một chiếc áo len màu xanh, với quần short, mặc dù đơn giản nhưng trông rất năng động.
Ngoài ra, cô ấy trang điểm trông rất đẹp.
Đây được gọi là nhếch nhác?
Đỗ Duy không hiểu được, đành phải ngập ngừng nói: "Hay là em ngủ thêm một lúc?"
Alexis không giận, trợn mắt đáp: "Em định chợp mắt một lúc, nhưng không thể cứ để cho anh đứng ngoài đó nhìn mãi vậy. Anh vào xe đã honey."
"Ừm... Được."
Nói xong, Đỗ Duy bước đến mở cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Mặc dù chiếc McLaren GT này là một chiếc xe thể thao, nhưng không gian bên trong không hề chật chội, và tương đối thoải mái.
Sau khi Đỗ Duy ngồi xuống, hắn nhìn Alexis nâng kính xe lên, rồi gục trên vô lăng, nghiêng đầu về phía hắn.
Hơi thở... hơi gấp gáp.
Ở khoảng cách gần như vậy, Đỗ Duy có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể của Alexis, không hề hăng.
Nhưng nó khiến hắn cảm thấy xao động.
Đặc biệt, lúc này Alexis đang nghiêng đầu quay mặt về phía hắn, đôi mắt ngái ngủ tuy lim dim nhưng lại càng hấp dẫn hơn.
Alexis vốn là một phụ nữ rất xinh đẹp.
Hơn nữa, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len rộng, rất rộng, khá hấp dẫn, càng đúng với thân phận của một cô bạn gái.
Từ góc nhìn của Đỗ Duy, thậm chí có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng và mịn của Alexis...
"Honey, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Đột nhiên, Alexis nhướng đôi lông mày mảnh mai của mình, và một nụ cười vui vẻ xuất hiện trên khóe môi.
Đỗ Duy ngượng ngùng hắng giọng nói: "Không có chuyện gì, anh chỉ nhìn em thôi."
Hi hi……
Alexis không nhịn được cười, bất lực nói: "Có vẻ như anh vẫn chưa thích ứng với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, nói cũng ngại ngùng. Hãy mạnh dạn lên, em sẽ không ngại đâu."
Đỗ Duy gật đầu, đưa tay về phía xương quai xanh của Alexis.
Đầu ngón tay chạm vào cổ áo len của cô ấy...
Da thịt tiếp xúc...
Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Alexis đỏ bừng, ánh mắt lộ rõ vẻ khó ti.,Ccô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và nhịp thở cũng rối loạn.
Điều này thật sự rất táo bạo...
Anh ấy đã mở mang đầu óc rồi sao?
Alexis đột nhiên trở nên căng thẳng, mở miệng định nói gì đó, nhưng động tác ngay sau đó của Đỗ Duy, làm cho sắc mặt cô tối sầm lại.
Đỗ Duy kéo áo len của cô lên, che đi xương quai xanh của cô...
Mặt của Alexis tối sầm...
Hừ, đây mới đúng là Đỗ Duy...