Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 203: Trí nhớ kém




Dịch: Hoàng Hi Bình
Bầu không khí khá ức chế.
Đỗ Duy nhét miếng vải trắng vào ba lô, rồi từ từ kéo khóa lên.
Hắn nhặt chiếc ô đen rơi ở một bên, quần áo đã hoàn toàn ướt sũng.
Mà đối diện với hắn.
"Ác linh Đỗ Duy" duy nhất tồn tại, đứng yên dưới mưa.
Nó nhìn Đỗ Duy, và trả lời câu hỏi vừa rồi: "Đó không phải là meme, tao không thể thực hiện lời nguyền của The Nun. Mày có thể hiểu rằng sự xuất hiện của mớ hàng giả này là khả năng lan truyên của tao, trở thành 1 vận chuyển của tao."
"Vật dẫn? Lời này có lỗ hổng lớn." Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Mày không làm gì được tao, bởi vì mày còn ở trong cơ thể của tao. Cái gọi là vật dẫn, không bằng nói nó ảnh hưởng đến mày."
Nó, hay ác linh Đỗ Duy, nở một nụ cười lạnh lùng.
"Câu trả lời này thật nhàm chán, giống như mày không thể nói dối tao, tao cũng không thể nói dối mày."
"Nhưng tao không định ngay lập tức ra tay với mày."
Ý nghĩa của câu này, có vẻ hơi mơ hồ đối với người khác.
Nhưng đối với Đỗ Duy, hắn có thể hiểu rõ ràng ý nghĩa của câu này.
Không thể lừa gạt bản thân, bởi vì lời nói dối không có bất kỳ tác dụng nào với mình hay nó.
Không định tấn công vào lúc này, là bởi vì nó không thể làm được, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng như vậy.
Đỗ Duy im lặng.
Ác linh Đỗ Duy không định nói tiếp, nó đang dần dần trở nên mờ mịt, nhưng đôi mắt chết chóc, rét lạnh lại càng có vẻ đáng sợ.
Từ khi ác linh Đỗ Duy xuất hiện đến giờ, mối liên hệ giữa bọn họ đã hoàn toàn không thể tách biệt rõ ràng.
Định nghĩa của con người, là trí nhớ, tính cách, phương thức suy nghĩ, và các mối quan hệ xã hội.
Vất bỏ bản chất của ác linh và con người, sau đó gạt đi nhân tố trí nhớ thiếu hụt, giữa hai bên không có gì khác biệt.
Ác linh Đỗ Duy là mặt khác của Đỗ Duy, những gì tạo nên sự tồn tại của nó là tính cách, và tất cả những ký ức của Đỗ Duy cho đến khi lần đầu chạm trán The Nun.
Nhưng khi nó đoạt lại cơ thể, nó sẽ thay thế sự tồn tại của Đỗ Duy, và sau đó sẽ xuất hiện sự tương phản khác giữa ký ức của hai người.
Đỗ Duy ngược lại sẽ trở thành quá khứ của nó, và nó sẽ trở thành Đỗ Duy trong hiện tại.
Đây được gọi là thiếu hụt ký ức.
Qua một lúc lâu.
Đỗ Duy dẫn đầu nói: "Mày đã trở nên kinh khủng hơn cả trước đây. Nguyên nhân lần này mày xuất hiện là do Thằng hề, hay yếu tố khác?"
Yếu tố khác chính là James.
Nếu ác linh Đỗ Duy có thể hấp thụ sức mạnh từ James, đồng thời trở nên đáng sợ hơn, ưu thế của nó sẽ được phóng đại vô hạn.
Ác linh Đỗ Duy nhếch môi cười: "Cũng không phải là như mày nghĩ, nhưng tao có thể lợi dụng James làm chút chuyện. Đương nhiên, hiện giờ hắn đang bị người ta quản rất chặt."
Ngay sau đó, nó nói: "Những gì Thằng hề làm ra chỉ là đồ giả, đồ nhái cấp thấp. Nhưng chỉ cần nó bắt chước tao, là tao có thể nhìn thấy, và tác động được nó.”
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Vậy thì mày dùng phương thức này nói chuyện với tao để làm gì? Một ám thị tâm lý nhàm chán, hay là gì đó khác?"
Hắn nhận ra mưu đồ dẫn dụ mình của nó.
Mà vừa may đó cũng là điều hắn làm tốt nhất.
Ác linh Đỗ Duy thản nhiên nói: "Hình như dù tao biết mày định giết tao, tao cũng không thể ngăn cản mày. Khi tao nói lời này, mày cũng không thể bỏ qua lượng thông tin này."
Sau đó, nó lại nói: "Lần sau mày tấn công tao, tao cũng sẽ tấn công mày, mày nhất định sẽ chết, tao nhất định đoạt lại thân thể vốn dĩ thuộc về tao."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Nếu tao có thể đoạt lại thân thể một lần, tao có thể đoạt lại lần thứ hai. Kẻ chết sẽ chỉ có mày, chứ không phải là tao."
Ác linh Đỗ Duy chế nhạo: "Đừng quên, cái mày biết tao cũng biết, điều mày hiểu thì tao cũng hiểu, tao là mày, mày là tao, chuyện mày có thể nghĩ đến tao cũng có thể."
"Ký ức thiếu hụt là một thanh kiếm hai cán. Mày có thể dùng nó để chống lại tao, thì tao cũng có thể dùng nó để chống lại mày."
"Tao rất mong chờ, lần gặp sau của chúng tao."
Nói xong nó càng lúc càng trở nên trong suốt, dần dần biến mất trong màn mưa.
……
Ngay tại chỗ, Đỗ Duy đứng dưới mưa cầm một chiếc ô đen.
Hắn rời khỏi trạng thái ác linh hoá, chậm rãi thở ra một hơi khí đục.
"Tao cũng rất mong lần gặp sau của chúng tao sẽ rất vui."
Giọng nói của Đỗ Duy đều đều, hắn nhìn bầu trời u ám, ánh mắt sâu thẳm lại mang theo một tia run rẩy tĩnh lặng.
Giây tiếp theo, cơn ớn lạnh chết người này đột nhiên biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Nhưng chỉ có Đỗ Duy biết.
Tai hoạ ngầm của ác linh hoá gây ra ngày càng nghiêm trọng.
"Xem ra sau này nếu như gặp phải sự kiện ác linh, nên hạn chế tối đa việc tiến vào ác linh hoá, bằng không thì càng lúc càng nặng."
Đỗ Duy nói xong, quay đầu bước nhanh đến cửa thị trấn.
Hắn khác với những Người Đuổi Quỷ bình thường.
Trải nghiệm thời thơ ấu khiến hắn rất lạnh lùng.
Sau khi ác linh hoá, dễ mất nhân tính hơn những Hunter bình thường.
Dù có lấy điểm neo cũng vậy...
Điểm neo của bản chất con người, không thể cắt đứt tai hoạ ngầm này từ gốc rễ.
Hiện tại, chỉ có Giáo hội Twilight và trụ sở chính của Giáo hội chính thống đang nghiên cứu phương pháp mới có thể giải quyết được tai hoạ ngầm này.
……
Lối vào Dray Town.
Đỗ Duy tới chỗ đã đậu xe, mở cửa, trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Hắn cất chiếc ô đen đi, rũ hết nước mưa rồi đặt ba lô lên ghế lái phụ.
"Không biết liệu Cha Tony có tìm thấy ác linh mà mình cần hay không. Mình không thể đợi lâu hơn nữa, phải nhanh chóng cho giáo hội biết thân phận Hunter của mình. Nếu không được, mình chỉ có thể đưa ông đến gặp bà Mina đã chết kia."
Đỗ Duy yên lặng thở dài, sau khi khởi động xe bèn nhấn ga.
"Trước đưa Thằng hề Pennywise trở lại phòng khám, nhưng nó giống như một bóng ma, không biết nó có thể đánh bạc hay không. Nếu không, có thể mình phải giữ nó trong phòng khám."
"Thật là phiền..."
Trên ghế hành khách.
Pennywise được Đỗ Duy quấn trong lớp vải trắng, sau cùng chỉ lộ ra đường nét của một quả bóng bay, được gói gọn trong ba lô.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, cả chiếc ba lô rung lắc dữ dội.
Nhưng Đỗ Duy cũng không thèm nhìn, tự mình lái xe đi.
……
Vì trời mưa rất to, nên xe của Đỗ Duy không lái quá nhanh, mất nửa giờ, mới đi được một nửa quãng đường.
Theo ước tính, sẽ mất nửa giờ nữa để quay lại phòng khám tư vấn tâm lý.
Ba lô trên ghế phụ hiện đã hồi phục bình tĩnh, không còn biểu hiện bất thường như trước.
Có vẻ như nó đã chấp nhận số phận của mình.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Duy biết rất rõ Pennywise không chấp nhận số phận của mình, nó chỉ mất đi khả năng giãy giụa.
Nếu không sợ hãi, nó sẽ yếu ớt đến mức hoàn toàn không thể hồi phục.
Mà lúc này, Alexis đột nhiên gọi đến.
Đỗ Duy nhấn nút trả lời, nghe thấy âm thanh lười biếng, có chút khó chịu của cô: "Anh yêu, bây giờ em mới ngủ dậy, có chút... không thoải mái lắm. Chiều nay anh tới nhà em chơi chút nha?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.