Dịch: Hoàng Hi Bình
Tầng 5 của khách sạn nơi Đỗ Duy và Tom ở chỉ dành riêng cho khách đến dùng bữa.
Tất cả bữa sáng đều được cung cấp miễn phí, nguyên liệu và hương vị rất ngon.
Vì thế, sau khi Đỗ Duy tắm rửa sạch sẽ, 2 người lên tầng 5, bắt đầu dùng bữa.
Tom ăn ngấu nghiến, nhưng Đỗ Duy không có cảm giác ngon miệng, vội vàng uống một ít canh, sau đó lấy smartphone và gửi một tin nhắn cho bạn gái Alexis.
Hai người đang yêu nhau.
Sẽ mất ít nhất một năm rưỡi mới đến giai đoạn chán ngán.
Bỗng...
Rét...
Chiếc nĩa thép với miếng thịt bò rơi xuống đĩa, tạo ra âm thanh giòn giã.
Tom đang cầm con dao trên tay trái, tay phải vẫn duy trì tư thế cầm, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái lạ.
"Anh bạn, vừa rồi anh có nghe thấy gì không?"
Đỗ Duy đang gửi tin nhắn cho Alexis, nghe vậy liền đặt máy xuống, nhìn Tom khó hiểu: "Nghe gì?"
Tom nuốt khan, và chửi rủa: "F*ck! Tôi vừa nghe thấy một giọng nói, cứ như đột ngột vang lên trong đầu của tôi, chết tiệt, thật đáng sợ."
"Tôi nghĩ chắc tôi đã nghe nhầm."
Đỗ Duy nhíu mày, vội vàng hỏi: "Anh nghe được cái gì?"
Tom hơi hoảng: "Tôi nghe thấy rồi, một giọng cười nham nhở, nói với tôi: Chào mừng đến với thế giới của Freddy. Cmn, chẳng lẽ tôi lại bị ác linh nhắm vào?"Thành thật mà nói, bây giờ anh ta đang hoảng loạn.
Nhưng chắc vấn đề không lớn.
Rốt cuộc, anh ta đã bị "Ác linh ác mộng" ở New York theo dõi, nhưng cũng chẳng làm sao cả.
Nghe điều này, ánh mắt của Đỗ Duy dần trở nên lạnh lẽo, cả người trực tiếp tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.
Trong mắt hắn, khuôn mặt của Tom bỗng trở nên xám xịt, một thứ gì đó rất quỷ quái, quấn quanh hắn, mãi không chịu tan.
Ngay cả Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn thấy thứ đó, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Không thực nhưng có thật.
"Đừng lo lắng, hẳn là anh nghe nhầm."
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy đưa cho Tom một điếu thuốc, từ trong túi lấy ra chiếc zippo có thể đối phó với ác linh.
Nhìn thấy thái độ của Đỗ Duy, Tom không khỏi bị thuyết phục.
Anh ta nhận lấy điếu thuốc, thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng mình quá mức xui xẻo. Chắc là do hôm qua nhìn thấy thứ quỷ quái đó. Đéo... chờ khi trở về New York, nhất định phải đi chơi gái một lần."
Đỗ Duy cười giả lả: "Chẳng phải anh đã thề cả đời này sẽ không bao giờ đến khu đèn đỏ nữa sao?"
Vừa nói, anh vừa dùng zippo thắp thuốc cho Tom.
Ngọn lửa đỏ tươi trực tiếp hiện ra.
Điều này có nghĩa là anh ta thực sự đang bị nhắm tới, và kẻ đó chính là Freddy...
Ngọn lửa bùng cháy bên cạnh Tom, nhưng điều khó hiểu là thứ đó không hề bị ảnh hưởng bởi zippo, vẫn quấn quanh Tom.
Tom ngậm thuốc rồi châm lửa, rít một ngụm rồi vẫy tay với Đỗ Duy: "Chúng ta có thể không đi, mà kêu mấy em tới nhà phục vụ. Dù sao tôi cũng được thăng chức, tăng lương."
"Vậy thì chúc anh chơi vui vẻ."
Đỗ Duy bất đắc dĩ gật đầu cười, thuận tiện cất zippo đi.
Hắn có rất ít bạn bè, chỉ có Tom cùng với Cha Tony; Harry, Slivika, Jon và những người khác chỉ có thể coi là có mối quan hệ tốt với hắn.
Mối quan hệ của Ryan với hắn thật khó xác định...
Vì vậy, ngoài Alexis, người mà Đỗ Duy quan tâm nhất chính là Tom và Cha Tony.
Nhưng bây giờ, Freddy đang để mắt đến Tom...
Điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của Đỗ Duy.
Trong lòng càng bình tĩnh, biểu hiện lại càng bình thường, thậm chí hắn còn nói đùa với Tom: "Mà này, tôi vẫn luôn tò mò, tại sao anh có thể ở trong khu đèn đỏ chơi lâu như vậy, mà hôm sau vẫn mạnh mẽ như thường?"
Tom cười thô bỉ: "Đó là bởi vì tôi có kỹ năng đặc biệt, keke..."
Đỗ Duy cố ý hướng hắn: "Tôi rất muốn biết."
Vừa nói, hắn vừa thầm nghĩ: Chờ sau khi Tom hoàn toàn thả long, có thể tiến hành ám thị tâm lý với anh ta, để anh ta rơi vào trạng thái mệt mỏi và nảy sinh nhu cầu ngủ.
Vì khả năng của Freddy là giết người trong giấc mơ, nên nó muốn làm gì đó với Tom, tự nhiên nó sẽ được thực hiện trong giấc mơ.
Nếu muốn giải quyết những vấn đề của Tom, phải bắt đầu từ giấc mơ.
Ngoài ra, Đỗ Duy đoán rằng cây đàn đã quấn lấy Freddy, nếu hắn chiếm được cây đàn và chơi Bài hát ru, Freddy cũng có thể xuất hiện.
Cây đàn piano kìm hãm Freddy, nhưng vì bài hát ru, tình trạng giữa hai người trở thành một sự tồn tại kỳ lạ.
Khá giống với khẩu súng kíp của Đỗ Duy.
Chỉ cần bắn, ác linh bị giam trong đó sẽ xuất hiện.
Hắn không muốn Freddie chết, ít nhất là không phải chết lúc này.
Piano và Freddy, hằn đều muốn!
Đang cùng trò chuyện với Tom, Đỗ Duy thầm nói: "Nhưng tại sao tao lại không nghe thấy giọng nói của mày? Là bởi vì thế giới của mày không chào đón tao sao?"
"Thật bất lịch sự..."
...
Nửa giờ sau.
Trên ghế sô pha trong khách sạn, Tom nằm xuống sô pha khi vừa bước vào cửa, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Chết tiệt! Sao tự nhiên tôi lại buồn ngủ thế này? Hôm nay tôi đã ngủ 3 tiếng, đáng lẽ đã ngủ đủ..."
Đỗ Duy chậm rãi mở ba lô, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm xong là dễ buồn ngủ nhất. Mọi người đều giống nhau, ngủ ngon nha."
Tom cụp mi mắt xuống, bơ phờ nói: "OK, tôi ngủ một giấc, anh nhớ đánh thức tôi..."
Đỗ Duy lấy ra khẩu súng kíp nhét vào áo gió, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ."
Chẳng bao lâu sau... Tom đã chìm vào giấc ngủ, và ngáy...
Nó nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của Đỗ Duy.
Hắn cầm chiếc ô đen bằng một tay, còn tay kia đeo mặt nạ lên mặt.
Vù……
Bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi vào phòng.
Ánh sáng trong căn phòng trở nên mờ đi.
Cái Bóng đã lâu không xuất hiện, dính chặt vào cơ thể của Đỗ Duy, khiến cả người hắn bị bóng tối bao phủ.
Kế đó, Đỗ Duy mở ô đen đứng trước ghế sô pha, nhìn Tom đang ngủ.
Cả người đã trực tiếp tiến vào ác linh hoá.
Hắn hiếm khi vận dụng ác linh hoá, vì điều đó sẽ khiến tốc độ mất đi nhân tính của hắn tăng nhanh gấp nhiều lần.
Chỉ cần dựa vào các vật phẩm trên người, cũng đủ để đối phó với hầu hết ác linh.
Nhưng để "bảo đảm không có sơ suất", Đỗ Duy đã chọn cách...
Ác linh hoá cộng thêm trạng thái Cái Bóng nhập xác, góc nhìn của hắn chính là góc nhìn của ác linh.
Trong mắt của Đỗ Duy, toàn bộ căn phòng trở nên tối đen như mực, giống như một cái lồng không thể xuyên thủng, không có cái gọi là lối ra.
Nhưng vào lúc này, biểu cảm trên mặt của Tom trong giấc ngủ bỗng trở nên đau đớn, lồng ngực ưỡn lên, cổ ngửa ra sau, xuất hiện dấu lằn trên cổ, như thể anh đang bị một sợi dây siết cổ.
Trong mắt của Đỗ Duy, một ý thức tà ác hiện trong cơ thể của Tom...
Hắn không chần chờ duỗi tay phải ra, rồi ấn xuống.
"Tao bắt được mày rồi..."
"Này... há há... tao cũng bắt được mày rồi keke..."
Đúng lúc này, một giọng nói gớm ghiếc, và ác độc vang lên trong đầu của Đỗ Duy.
Đó là Freddie...