Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Ở bên ngoài biệt thự, Đỗ Duy đang đứng dưới mưa, quần áo bị mưa làm ướt nhẹt.
Đầu tóc của hắn hơi rối, khuôn mặt nhợt nhạt do nhiệt độ.
Mà trước mặt hắn, thân thể của ác linh Đỗ Duy dần trở nên mờ mịt.
Một lúc lâu sau.
Đỗ Duy nói trước: "Cái gọi là tử cục, tao đã gặp phải quá nhiều, nhưng lần nào người thắng cũng là tao."
Ác linh Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Mày chỉ đang liều mạng mà thôi. Cho dù không có tao mang đến cho mày nguy cơ, mày cũng không thể tiếp tục như thế này. Sớm muộn gì mày cũng sẽ chết trong tay ác linh."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Chuyện này tao biết lâu rồi."
Ác linh Đỗ Duy cười: "Lúc tao bị nhốt ở thế giới trong gương, dường như mày khám phá được năng lực mới? Năng lực ác linh hoá, hay là cái gì khác?"
Đỗ Duy cũng nở nụ cười: "Đương nhiên là năng lực."
Kế đó, hắn nói tiếp: "Nhìn xem, mối liên hệ giữa anh và em phụ thuộc vào ký ức giữa chúng ta. Khi ký ức của tao và mày ngày càng khác nhau, thì mày sẽ ngày càng không giống tao."
"Kẻ nôn nóng phải là mày, chứ không phải tao."
"Đỗ Duy chỉ là một cái tên, tao tên là Đỗ Duy, những người khác cũng có thể."
"Tên mang theo ký ức mới là mấu chốt."
"Tao luôn là tao, nhưng mày có thể không phải là mày."
Lời này giống hệt như câu mà ác linh Đỗ Duy đã nói trước đó.
Không có sự khác biệt trong giọng điệu, ngữ điệu và thói quen nói của cả hai.
Một người và một ác linh nhìn nhau.
Cảnh tượng này rất kỳ lạ, ánh mắt đều lạnh giá, biểu cảm gần như đồng bộ, cả cách đứng cũng giống hệt nhau.
Nếu như không phải khí chất giữa cả hai khác biệt quá lớn, cứ nghĩ một trong hai là hình ảnh phản chiếu trong gương của kẻ kia.
Đỗ Duy muốn ác linh Đỗ Duy phải chết.
Ác linh Đỗ Duy muốn đoạt lại thân thể “của chính mình”.
Mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn là thù địch.
Ngoại lệ duy nhất là khi đối mặt với Mary Shaw.
Mục tiêu của ác linh kia là ác linh Đỗ Duy, do đó nhân cách và ký ức của họ đồng bộ hóa, ác linh Đỗ Duy đã điều khiển cơ thể, và giết chết Mary Shaw.
Kể từ đó, ác linh Đỗ Duy ngày càng lớn mạnh, và đáng sợ hơn. Khó có ác linh nào mạnh hơn nó. Ít nhất, phải đạt tới cấp độ ma linh, nếu không khó mà mạnh hơn nó.
Rốt cuộc bản thể của ác linh Đỗ Duy cũng không phải là người, chỉ có ác linh tìm chết mới nhắm vào nó.
Lúc này, ác linh Đỗ Duy liếc nhìn Đỗ Duy, trầm giọng nói: "Tao không phủ nhận những gì mày nói, bởi vì tao nghĩ nó không có ý nghĩa gì."
"Bởi vì tao có giải pháp."
"Nhưng còn mày thì sao? Tai hoạ ngầm của ác linh hoá khiến nhân tính của mày nhanh chóng xói mòn, không bao lâu nữa mày sẽ trở thành ác linh."
"Mày có thể tìm ra giải pháp?"
"Tao không nghĩ vậy."
Dứt lời, ác linh Đỗ Duy quay đầu rời đi, đến một phương hướng xa lạ, thân hình trở nên trong suốt trong màn mưa.
Nó dường như muốn nhìn thế giới chỉ tồn tại trong ký ức này. Theo cách của nó.
……
Đỗ Duy nhìn ác linh “mình” biến mất, đứng tại chỗ đưa tay sờ mặt.
Cảm giác từ đầu ngón tay hơi lạnh.
Hắn muốn làm một vài biểu cảm, nhưng lại thấy rằng khi không có ai bên cạnh, bản thân không hề có cảm xúc nào.
Trái tim băng giá. Đôi mắt hắn cũng rất lạnh lùng.
"Mình càng ngày càng giống ác linh?"
"Có vẻ là vậy."
"Chắc mình nên tìm cơ hội gặp người của Giáo hội Vanity."
Sau khi đưa ác linh Đỗ Duy vào thế giới gương, Đỗ Duy đã gặp thành viên của Giáo phái Vanity, Croaker Mercer, trong biển hoa ở ngoại ô Sikelin.
Còn nhận được lời mời gia nhập Giáo phái Vanity.
Bên kia tuyên bố có thể giúp hắn giải quyết hoàn hảo tai hoạ ngầm của ác linh hoá.
Nhưng lúc đó Đỗ Duy đã từ chối, vì hắn vẫn còn chỗ dựa là giáo hội.
Trên thực tế, khi hắn lấy được cây thánh giá bằng gỗ mun, làm thành dây chuyền đeo vào cổ mình, quả thực tai hoạ ngầm ác linh hoá của Đỗ Duy đã được giải quyết.
Nhưng sau này, để có được năng lực của Hunter, và tình hình lúc đó quá nguy hiểm, hắn bất đắc dĩ phải tiếp tục ác linh hoá.
Thứ thu được chính là năng lực Đánh Dấu.
Đây từng là biện pháp đã được cựu Hunter - Andrew Dawkwe sử dụng.
Năng lực mạnh mẽ mang lại nhiều tai hoạ ngầm nghiêm trọng.
Sức mạnh thần bí thường mang tính cực đoan.
Nhận được nhiều, thì mất lại càng nhiều hơn.
Mỗi Hunter đều đang từng bước đi đến vực thẳm, hiện thực rất đáng buồn.
Mọi thứ đều là sự lựa chọn bất đắc dĩ.
"Tôi ghét thế giới này."
……
Đồng thời, ác linh Đỗ Duy xuất hiện trên đỉnh đài truyền hình cao tầng ở trung tâm New York, là tòa nhà cao nhất New York.
Người đi bộ dưới chân không khác con kiến là bao.
Chỉ muốn ác linh Đỗ Duy muốn, cũng có thể nhìn ra dáng dấp của những người đi trên đường, thậm chí là từng sợi tóc.
Nó nhìn lên bầu trời u ám. Những hạt mưa dày đặc xuyên qua cơ thể nó và rơi xuống mặt đất.
Gió lớn không ảnh hưởng gì đến nó.
Bỗng dưng nó nói: "Tôi ghét thế giới này."
Sau đó ác linh Đỗ Duy giang hai tay ra, nhảy xuống.
Cơ thể gần như trong suốt, ngã mạnh xuống.
Không có cảm giác không trọng lượng.
Mọi thứ chỉ là biểu hiện ý chí bên ngoài của nó.
Dần dần……
……
Tại Thụy Sĩ.
Ở đây cũng đang mưa, nhưng mưa không nặng hạt.
Trong phòng của James.
Ryan nghiêm túc nhìn bệnh nhân đang nhắm mắt ngủ say.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, James trở nên kỳ quái, tính cách và đôi mắt của y có chút thay đổi, ngay cả khi nó trông bình thường trong mắt người khác.
Đối với Ryan, người có thể là một bác sỹ tâm lý "xuất sắc", vừa được thăng lên chức Giám mục, gã dễ dàng đoán ra tình trạng của James đang trở nên tồi tệ hơn.
Vào lúc này, Ryan nhìn James, thầm nghĩ: "Hôm qua Chủ nhiệm nói rằng tình trạng của James ngày càng nặng, nên tôi phải tránh xa hắn."
"Nhưng là cấp dưới trung thành nhất và đáng tin cậy nhất của Chủ nhiệm, làm sao tôi, Ryan, có thể dễ dàng từ bỏ."
"Tôi phải chữa khỏi bệnh cho James để Chủ nhiệm có cái nhìn khác về tôi."
"Dù sao thì Chủ nhiệm cũng nói, có thể dùng bất cứ loại thuốc nào mình muốn cho bệnh nhân."
"Chủ nhiệm không có ở đây, ai có thể quản Ryan này?"
Nghĩ về điều này, Ryan hừ đầy tự hào: "Sớm muộn gì ngành y cũng sẽ nhớ cái tên Ryan của tôi. Tôi là Ryan... ờ... gì nữa nhỉ?"
Nói đến đây, Ryan sắc mặt trở nên rối rắm.
Gã vỗ đầu, nhưng không thể nghĩ ra được.
Một lúc sau, mắt Ryan sáng lên, gã vỗ đầu nói: “Ryan ta thật ngưu bức!”.
Nói xong Ryan lại trằn trọc, tự hỏi: "Không đúng, tôi là bác sỹ, tài năng học hành. Tại sao vốn từ vựng của mình lại khan hiếm như vậy!"
"Ủa, mình từng đi học sao?"
Ryan hơi sững, không ngừng vò đầu bứt tóc rối tung, lúc này, James bị gã đánh thức.
"Cậu... cậu... rõ ràng tôi đã đổi khóa, sao cậu vẫn có thể vào phòng của tatôi
Một từ làm gián đoạn suy nghĩ của Ryan.
Gã lắc đầu, đột nhiên quên mất mình vừa mới nghĩ gì, cười cười: "Anh là bác sỹ, làm sao có thể không có chìa khóa phòng chăm sóc y tế? Nhân tiện, nếu chú đang khát, anh đã chuẩn bị cho bạn nước nóng."
Nói rồi mở nắp phích nước đưa cho James.
Nước trong phích đang bốc hơi...