Dịch: Hoàng Hi Bình
Bên trong phòng khám tư vấn tâm lý.
Một cục giấy được nhét vào phía dưới kim đồng hồ cổ, khiến kim bị kẹt.
Ngay sau đó, bèn bốc cháy một cách kỳ lạ, biến thành tro bụi.
Kim tiếp tục quay.
Đỗ Duy nhìn phong thư nhàu nát trong tay, bên trong hiện ra một tờ giấy khác.
Tờ giấy vừa bị hắn nhét vào, mà giờ, hắn có thể cảm thấy rằng phong thư đang vô cùng sợ hãi. Nó đang cầu xin lòng thương xót.
Đỗ Duy không khách sáo: "Nếu mày còn đề nghị tao giết Matthew, Cái Bóng, đồng hồ cổ thì tao sẽ giết mày trước."
Phong thư lần này bị doạ sợ.
Sau khi tờ giấy lành lại, dòng chữ trên đó bị ngắt quãng.
[Phong... phong thư hèn mọn, ở trước mặt ngài rất yếu ớt]
Lúc này, nó vẫn hèn mọn nịnh bợ...
Đỗ Duy lười để ý phong thư.
Sau khi cất nó đi, hắn lấy smartphone ra.
Lúc này hắn đang nghĩ về Ryan.
Lúc trước trong giấc mơ, Ryan đã gọi cho hắn.
Dù không biết làm sao làm được, nhưng cả hai đã liên lạc trong giấc mơ.
Và bây giờ, giấc mơ của Đỗ Duy đã chuyển cho Freddy, hắn đã mất quyền mơ.
Đỗ Duy không thể liên lạc lại với Ryan.
Nhưng số điện thoại lạ được lưu trong điện thoại.
Trên màn hình điện thoại, một dãy số được hiển thị.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, giọng điệu kỳ quái: "Lần trước định gọi điện thoại, nhưng sau cuộc gọi, hình như bên kia là ác linh, hơn nữa đến giờ nó vẫn chưa tới nhà của mình."
"Không biết ác linh này có liên quan gì đến Ryan."
...
Vào lúc này, tại Phòng giải phẫu trong giấc mơ.
Freddy đang phải chịu đựng trò quấy rối điện thoại của Ryan hàng ngày.
Ngay cả khi nó cảm thấy bản thân đã quen thuộc.
Nhưng bất cứ khi nào điện thoại reo, Freddy vô cùng khó chịu.
Reo liên tục.
Cũng không thể phá hủy smartphone.
"Freddy là ác ma đùa bỡn trong ác mộng, tại sao lại bị hai tên khốn này hành hạ trong mơ!!!"
"Tao muốn chết, thực sự tao đã chịu đủ rồi!"
"Có Người Đuổi Quỷ tốt bụng nào giết tao đi!"
Freddy gục đầu khóc rống.
Giấc mơ của thằng khốn ma quỷ thực sự khủng khiếp. Có một ác ma nữ tu ở bên ngoài phòng giải phẫu. Dù chỉ cần ra ngoài là có thể thoát được, song hoàn toàn không thể đi ra ngoài!
Đừng nói cửa chính, cả cửa sổ cũng không có.
"Ma quỷ Đỗ Duy, cầu xin mày, hãy cho tao được chết yên lành!"
Freddy cay đắng cầu xin.
Nhưng thứ đáp lại nó là một chiếc smartphone lơ lửng trong phòng giải phẫu.
Giọng của Ryan vang lên: "Tốt tốt, mày lại dám nói Chủ nhiệm là ma quỷ, mày tiêu rồi Freddy. Tao chỉ định chửi mày đến rạng sáng, giờ xem ra còn phải chửi mày dài dài.”
Freddy đau đớn nói: "Ryan Hamel, mày không thể đối xử với tao như vậy. Mày là người đàn ông của mẹ tao, tao là con của mày. Tuy tao không phải là con ruột của mày, nhưng mày không nên hành hạ tao.”
Ryan khinh thường nói: "Ryan Hamel liên quan gì đến Ryan tao?"
"Mày đừng tưởng gọi tao là ba, là mày sẽ có quan hệ gì với tao. Mày không có chứng cứ trực tiếp chứng minh mày là con trai của tao."
"Trừ khi mày làm xét nghiệm ADN cha con với tao."
Freddy đau lòng hét lên: "Tao đã nói tao không phải con ruột của mày, mày là cha dượng của tao. Hiện giờ tao đã chết, còn không có thi thể, làm sao có thể giám định quan hệ cha con với mày?"
Có lẽ nó đã bị Ryan dày vò quá lâu.
Trạng thái tinh thần của Freddy cũng trở nên kỳ lạ.
Nó phủ nhận thân phận của Ryan, vì không có thi thể nên không thể xét nghiệm quan hệ cha con.
Tuy nhiên, cho dù có một cơ thể, nó cũng không có quan hệ huyết thống với Ryan.
Vào lúc này, Ryan đột nhiên nói: "Ừm... mày chờ chút đã, đợi tao nghe cú điện thoai, rồi mắng mày sau."
Nói xong trực tiếp cúp máy.
Vẻ mặt của Freddy đờ đẫn, rồi mừng rỡ khôn xiết.
"Hahaha, cuối cùng tao cũng có thể yên ổn một lúc."
Nhưng vừa dứt lời, nó lại không kìm được khóc: "Ryan, đừng gọi cho tao nữa, tao không thể chịu đựng được nữa, làm ơn... tao quỳ xuống lạy mày."
...
Ở Phòng khám tư vấn tâm lý.
Vẻ mặt của Đỗ Duy có chút căng thẳng.
Hắn đã gọi đến số điện thoại không xác định.
Nhưng ở lần đầu kết nối, đột ngột nhảy về giao diện chờ gọi.
Hình như bị chặn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Đỗ Duy khó hiểu, nếu như gọi điện bình thường bị chặn còn dễ hiểu, song số điện thoại mà hắn gọi lại khác với số điện thoại trong thực tế.
Về lý thuyết, là SĐT không có thực. Làm sao có thể bị chặn.
Nhưng vào lúc này, cuộc gọi được kết nối.
Ngay sau đó, giọng nói đầy phấn khích của Ryan vang lên: "Tuyệt vời, Chủ nhiệm, cuối cùng anh cũng đã gọi cho em. Trong khoảng thời gian này, ngày nào trong mơ em cũng gọi cho anh, nhưng một tên ngốc tên là Freddy đã lấy trộm điện thoại của anh, nó còn gọi em là ba, anh nói có phải nó là biến thái hay không?”
"Em là cấp dưới tốt nhất của anh, em sẽ cống hiến cả đời cho y học, làm sao có thể có bạn gái, làm sao có thể có con."
"Em nghĩ Freddy muốn em trở thành một người cha, chết tiệt, thật quá đáng!"
Không giao tiếp với đạo diễn trong nhiều ngày, Ryan có vẻ hơi dài dòng và luyên thuyên.
Nhưng Đỗ Duy cảm thấy thân thiết, ở khía cạnh nào đó, Ryan là người không cần phải lo nhất trong số những người hắn biết.
Sau đó, hắn nói với Ryan: "Chú không quan tâm đến Freddy, nó có thể nghĩ chú là Ryan Hamel. Nhưng chú cũng không cần phải động vào nó, bởi vì nó đang thay anh nằm mơ."
Ryan lớn tiếng nói: "Ra vậy, đây là phương án điều trị tâm thần mới nhất đúng không? Chết tiệt, suýt chút nữa em đã bị Freddy lừa. Hóa ra nó là bệnh nhân tâm thần."
Đỗ Duy bất lực nói: "Chú hiểu vậy cũng được. Mà này, gần đây chú ở bên Twilight như thế nào? Có ai bắt nạt chú không?"
Ryan lập tức phàn nàn: "Giám đốc, em đã gặp khó khăn ở Twilight. Viện trưởng xấu xa ở đây là một người nghèo, ông ấy không chịu phát thưởng cuối năm cho em. Nhưng em đã nghĩ ra cách rồi, mấy ngày nữa em sẽ giết chết viện trưởng, đến lúc đó Chủ nhiệm lên làm viện trưởng, thế thì em có thể được thăng chức, và tăng lương."
Nhắc đến chuyện thăng chức và tăng lương, Ryan lập tức trở nên hào hứng.
Giọng điệu cũng trở nên rất phấn khích.
Nhưng mí mắt của Đỗ Duy giật mạnh khi nghe vậy, vội vàng nói: "Chú bình tĩnh lại, anh đã biết trưởng khoa là ai rồi. Ổng tên là Matthew, là thợ săn đã sống hàng trăm năm. Cậu không phải đối thủ của ổng."
Ryan sửng sốt: "Còn có chuyện này sao?!"
Đỗ Duy nghiêm nghị nói: "Chú cứ ở yên tại Twilight. Đừng tham gia chuyện của Twilight. Khi nào xong việc bên này, anh sẽ đến đón chú."
Ryan cũng trịnh trọng nói: "Em làm việc, thì Chủ nhiệm yên tâm đi!"