Dịch: Hoàng Hi Bình
Bước ra từ thông đạo.
Cánh cổng địa ngục dường như bị một bàn tay vô hình điều khiển, chắn ngang lối đi.
Đỗ Duy vô cảm bước lên cầu thang rồi rời khỏi tầng hầm.
Trong cầu thang dẫn xuống phía dưới, những bao cát như sinh vật sống hoàn toàn phá hỏng thông đạo, chúng tụ lại thành một thể, giống như tường đồng vách sắt.
Đến phòng khách, cửa tự động mở.
Lúc này, bầu trời bên ngoài mơ hồ sáng lên, mặt trời đỏ rực một góc chân trời, màn đêm dâng lên, buông xuống theo mặt trời đỏ rực.
Bình minh đến.
Đỗ Duy đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn bầu trời.
Ánh mặt trời lên cao xuyên qua tầng mây, chiếu vào trên người, quét sạch khí chất mơ hồ, còn có cảm giác linh thiêng khác thường.
Đây cũng là ảo giác.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua tay phải của mình, hoa văn trên mu bàn tay là một chiếc mặt nạ, hoa văn kim đồng hồ ban đầu ẩn trong đó, hắn hoàn toàn không nhìn ra.
"Tôi không thích thế giới này cho lắm."
Đỗ Duy nói, hình mặt nạ trên mu bàn tay phải biến mất, kim đồng hồ xuất hiện, thay thế nó.
Sau đó, tính khí của hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Không quá lạnh lùng và tàn nhẫn, chỉ có một chút lạnh lùng, cũng không dễ dàng hòa hợp.
Trong lòng chợt hiện lên một cảm giác yếu đuối.
Đỗ Duy dừng lại và hít một hơi dài, sâu.
Gương mặt hiện ra vẻ uể oải.
"Tôi phải nghỉ ngơi một lát."
Sức mạnh đạt được bất cứ lúc nào, cũng sẽ không phải là vô giá.
Hunter như vậy.
Đỗ Duy giờ cũng như vậy.
Sự xói mòn nhân tính không ảnh hưởng gì đến hắn. Ác linh Đỗ Duy đại diện cho quá khứ, là điểm neo sâu nhất của hắn.
Nhưng càng sử dụng sức mạnh phi nhân này, hắn càng trở nên giống ác linh. Dù rất tuyệt.
Nhưng hắn vẫn không muốn trở thành một ác linh có ý thức, mạnh mẽ không có giới hạn.
Nói cách khác, giả như hắn thật sự trở thành một ác linh, hắn sẽ mất tất cả những thứ khi còn sống.
Ngay cả Tom, Cha Tony, bạn gái Alexis của hắn cũng không thể sống yên lành với hắn.
Không phải Đỗ Duy có thể giết bọn họ, mà là dù hắn không ra tay, chỉ cần đứng ở bên cạnh hắn, đối phương sẽ dần dần bị hắn ăn mòn.
Tương đương với nguồn bức xạ.
……
Vào lúc này, tình hình ở thành phố New York khá tệ.
Đêm qua, một trận động đất khó giải thích đã quét qua thành phố New York, tuy cường độ trận động đất không lớn, chỉ khiến một số người không may bị thương, và được đưa đến bệnh viện.
Nhưng chính quyền rất coi trọng vấn đề này.
Rốt cuộc, New York ở thế giới này không nằm trong dải địa chấn.
Thật là kỳ lạ khi chứng kiến một trận động đất.
Khu đèn đỏ ở Bắc NBrook.
Tom và Cha Tony đã say khướt, cả hai bước ra từ một quán bar dưới lòng đất trong tình trạng say xỉn, nơi một nhóm đàn ông "sành điệu" vẫn đang ăn chơi.
"Oẹ..."
Tom dựa vào thành thùng rác nôn thốc nôn tháo, mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút mất mát.
Cha Tony bên cạnh còn khó chịu hơn anh ta, ông không thể đứng yên, ngã trên mặt đất và không ngừng gãi cổ họng, cố gắng nôn rượu đã uống.
"Quái! Cha nghe nói đêm qua có một trận động đất."
Sau khi Tom nôn xong, cảm thấy dễ chịu hơn, dựa vào thùng rác và hỏi Cha Tony bên cạnh.
"Cha từng thấy động đất chưa? Hôm qua, hình như con đã khoác lác hơi nhiều, con đã bị hơn chục người chuốc say.”
Nói thật, hai ngày trước Tom vừa chu cấp một số tiền cho gia đình của những cấp dưới đã hy. Hắn sắp rỗng túi rồi, đến khu đèn đỏ để thác loạn bữa cuối.
Nhưng đêm qua, anh ta chưa chơi đứa con gái, toàn đi uống rượu với người khác, bây giờ hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa ngất xỉu.
Cha Tony ở bên vừa nói vừa nấc: "Trận... trận động đất gì đó, Cha hoàn toàn không cảm nhận được. Cha nhớ là Cha muốn chơi trò trên giường với những người phụ nữ đó, nhưng chưa kịp làm, chúng ta đã bị đuổi ra khỏi quán bar."
"Nói chúng ta đã trả tiền?"
Tom bàng hoàng nói: "Còn chưa làm gì cả, sao phải trả tiền?"
Cha Tony xua tay, cứ như bắt con ruồi không tồn tại, vừa đuổi vừa cười: “Cha không trả tiền, nhưng họ cứ đòi tiền, Cha bảo họ đi mà đòi Chúa.”
Nói xong, Cha Tony cúi đầu xuống, khóe mắt chợt nhìn thấy cánh cửa quán bar.
"Này... tại sao không có phụ nữ trong quán bar này?"
"Không thể, trong quán bar không có phụ nữ, wtf? Chơi đàn ông sao?"
"Dường như con nói có chút có lý."
"OK, Cha Tony, Cha còn chưa đủ kinh nghiệm, đây là khu đèn đỏ, Cha biết quá ít."
Tom tự mãn, giống như Cha Tony, dựa vào thùng rác hút thuốc.
Cha Tony không hề để ý, vươn tay lấy điếu thuốc từ tay Tom, châm một điếu cho mình.
Trong nhất thời, bộ đôi được mệnh danh là tổ đội Chiến thần ở khu đèn đỏ, không phân anh em, dựa vào thùng rác, phì phèo điếu thuốc, ngơ ngác nhìn sang quán bar đối diện.
Có rất ít khói.
Khói bay mù trời...
"Chờ đã... dường như trong đó thực sự không có phụ nữ..."
"Không có phụ nữ sao gọi là quán bar?"
Tom và Cha Tony dừng lại.
Sau đó, dường như thể họ đã nghĩ ra điều gì đó, họ đột ngột đứng dậy, và đưa tay ra chạm vào mông của mình.
Nước da của hai người chuyển từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ sang trắng.
"May mắn thay, Tom này khá xấu trai..."
"May mắn thay, Cha là một ông già xấu xí đã gần 60..."
Cả hai run rẩy thở hổn hển, vội vàng đứng dậy rời như muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Ngay trước khi rời đi, Tom nghiến răng, giận dữ nói: "F*ck! Cmm... con sẽ đưa người đến phong tỏa khu đèn đỏ, cái quán bar quỷ quái gì đó, nếu mày để tao biết ai đã mở nó, tao sẽ nhốt nó vào tù."
Cha Tony cũng tức giận nói: “Lần tới Cha sẽ gọi phục vụ tận nhà, hoặc tham gia buổi tiệc nào đó, khu đèn đỏ này đã thay đổi.”
……
Reng reng...
Âm báo bận vang lên trên điện thoại.
Đỗ Duy đang đứng ở trạm xe lửa ở Essegrin, đang sử dụng smartphone của mình để liên lạc với giáo hội.
Phải mất một lúc trước khi cuộc gọi được kết nối.
Giọng bà Senna khá uể oái: "Cảm ơn Chúa, Đỗ Duy, cuối cùng con đã gọi cho xơ, chỗ của Cha đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con lại rời thành phố Massas vào ngày 19? Con nên ở đó canh chừng mới đúng, người của xơ đã phát hiện ra việc con đã đáp máy bay đến Châu Âu. "
"Con đang gặp rắc rối với Vidar?"
Bây giờ là ngày 21 tháng 6, hai ngày đã trôi qua kể từ khi giải quyết rắc rối ở thành phố Massas và cuộc đối đầu với ác linh Đỗ Duy ở Châu Âu.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Quả thực là con đi phá hoại mấy con mụ đó, nhưng có một trường hợp khẩn cấp. Có một nơi bỗng xuất hiện xe buýt và Ngôi nhà kinh dị, con lập tức chạy qua đó, giờ còn đang ở Thành phố Essegrin."
Hắn có quá nhiều bí mật, chỉ có thể tiết lộ một số thông tin mơ hồ.
Bà Senna không nghi ngờ gì, dù sao thì nhân phẩm của Đỗ Duy trong giáo hội cũng đã cực kỳ tốt.
Có thể được coi là một vị thánh.
Bà Senna miễn cưỡng nói: "Con lựa chọn trốn đi là đúng. Vidar đã hoàn toàn bị diệt. Giáo đồ và lãnh đạo ở tổng bộ của chúng đều chết một cách ly kỳ, biến thành ác linh. Dường như chúng dã kết hợp với một quả bóng đỏ, tình hình ở châu Âu hiện giờ rất rắc rối."
"Nhưng ông Alvin Dawkwe, và một Hunter khác, đã bắt đầu giải quyết rắc rối ở châu Âu, hiện giờ nó sẽ không gây ra quá nhiều thương vong."
Đỗ Duy vô cảm nói: "Quả bóng bay màu đỏ tên là Pennywise. Con đã từng tiếp xúc với nó. Nếu giáo hội không giải quyết được, nhớ báo cho con."
Bà Senna bối rối: "Ý con là...?"
Đỗ Duy lạnh lùng đáp: "Con sẽ tiêu diệt nó."