Dịch: Hoàng Hi Bình
Đóng cửa.
Đỗ Duy bước ra khỏi phòng khám tư vấn.
Trên tay của hắn, còn mang theo đồng hồ cổ và Annabelle được phủ trong tấm vải trắng.
Ở bên ngoài phòng khám thấy vậy, Tom tò mò hỏi: "Anh mang theo cái gì vậy?"
Đỗ Duy lạnh nhạt nói: "Anh đoán là thứ gì?"
"Tất nhiên là ác... à, tất nhiên đó là một thứ có giá trị."
Tom có chút bối rối, anh ta ở bên Cha Tony lâu như vậy, cũng biết chút ít về đuổi quỷ, cho nên đang đoán trên tay người bạn tốt đang cầm loại ác linh nào.
Nhưng thứ này rất đáng sợ.
Đỗ Duy nhìn anh ta thật sâu, nói: "Nhà tôi không ở được nữa, nhân tiện phải tìm một chỗ mới, đặt mua một số thứ."
Tom bối rối hỏi: "Anh định chuyển đến nhà bạn gái à?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, tôi định tìm một nơi hẻo lánh, hoặc là mở phòng khám đuổi quỷ. Cái gì cũng được, nhưng phải có không gian riêng."
Không hay ho gì khi mang đồng hồ cổ và Annabelle tới chỗ Alexis.
Dù sao cô ấy cũng là bạn gái của hắn, nếu làm cô ấy sợ, thì khó lòng giải thích.
Điều quan trọng nhất là, có quá nhiều ác linh trốn bên trong những thứ hắn mang theo.
Không gian riêng tư là điều cần thiết.
Nói xong, Tom chợt nhận ra, bèn giơ ngón tay cái với Đỗ Duy: "Đàn ông đúng là nên có không gian riêng. Tôi từng muốn mua một căn phòng nhỏ ở khu đèn đỏ để có thể sống một mình."
Vừa nói xong bèn biến sắc, anh ta lại hùng hổ nói: "Nhưng tôi đã dẹp bỏ suy nghĩ ý tưởng này rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tới cái nơi kinh tởm như khu đèn đỏ nữa."
Điều này khiến Đỗ Duy tò mò.
Vài ngày trước, tôi vừa chữa khỏi vấn đề yếu sinh lý của Tom. Với tính cách của anh ta, chắc là hận không thể ở trong khu đèn đỏ mỗi ngày. Làm sao anh ta có thể chán ghét được?
"Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?"
Đỗ Duy hỏi với giọng điệu kỳ lạ.
"Chẳng lẽ lại gặp phải thứ kỳ quái?"
Mặt Tom tái xanh: "Đừng nhắc tới chuyện đó, nghĩ lại tôi thấy buồn nôn. Chết tiệt, hôm qua tôi uống rượu với Cha Tony quá nhiều, lại với không ngủ phụ nữ. Ngược lại vào quậy ở một quán bar toàn đàn ông."
"F*ck! Thật kinh tởm, anh hiểu ý tôi chứ?"
Mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn lên.
Hắn vội vàng hỏi: "Anh...... anh có sao không? Đã đi bệnh viện chưa? Tuyệt đối đừng bị bệnh..."
Tom nói với vẻ mặt ủ rũ: "Thật may là tôi trông quá xấu. Những người đó đã không tấn công tôi. Nếu không, có lẽ tôi đã ở khoa hậu môn."
"Cha Tony thì sao?"
"Cũng không sao, tuy hồi trẻ ông ấy đẹp trai, nhưng giờ đã gần sáu mươi, ai lại biến thái muốn xxx ông ấy?"
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Tom với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ thở dài bất lực.
"Sao hai người luôn có thể gặp phải chuyện quái dị như vậy."
Tom bất lực nói: "Tôi cũng muốn biết tại sao, ôi... tôi khổ quá."
Nói xong, Tom vỗ đầu nói: "Mà này, chỗ anh hết chuyện rồi, vậy tôi sẽ đưa người đi. Tôi còn phải tổ chức người càn quét khu đèn đỏ."
"Mẹ kiếp, nếu để tôi biết ai là chủ quán bar đó, tôi sẽ cho hắn một cái chết từ từ và đau đớn."
Mối hận này chỉ đứng sau Vidar.
Tom luôn xxx gái, giờ lại suýt bị dzai xxx. Sự tức giận và sợ hãi này khiến anh ta cảm thấy đau khổ, và tức giận.
Đỗ Duy gật đầu nói: "Đã vậy thì tạm biệt. Nhân tiện tôi phải tìm nhà mới, thuận tiện làm thủ tục thôi."
Vừa nói xong, đột nhiên, Đỗ Duy nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, một liên kết đứt đoạn từ lâu nào đó trong đầu hắn dường như có dấu hiệu hồi phục.
……
Vào lúc này. Ở chỗ của Twilight.
James đã sống lại.
Y cảm thấy mình đã trải qua một giấc mơ rất dài, đau đớn và áp lực, bụng dưới không ngừng quặn đau. Như thể không có hồi kết.
Y đã mắc kẹt trong tình trạng này suốt một thời gian dài, luôn có một giọng nói quái dị thì thầm bên tai.
Giống như thần linh, lại như ma quỷ đang thì thầm, khó chịu vô cùng.
"Phù..."
James hít một hơi dài, rồi từ từ mở mắt.
Sau đó, y nhìn thấy một khuôn mặt mà y không hề muốn nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình, xuất hiện trước mặt y.
Với mái tóc vàng bù xù, gã cười nham nhở: "Chú tỉnh rồi, anh đã cứu chú. Giờ chú nợ anh 20 tỷ tiền thuốc men".
20 tỷ!!!!
James đã bị sốc khi nghe, và lập tức ngồi dậy.
"Ryan! Cậu tránh xa tôi ra!"
Giọng y rất tức giận.
Ryan cau mày, nhận ra vấn đề.
Gã khịt mũi và nói: "Bệnh nhân James, mày nghĩ tao kẻ bắt nạt phải không?"
"Chú nợ anh 20 tỷ!"
"20 tỷ có hiểu không?"
“Nếu không trả cho anh, mỗi ngày anh đều sẽ đi tiểu trong phòng của chú!"
James không thèm quan tâm đến thằng điên Ryan, quay đầu nhìn xung quanh và phát hiện có rất nhiều thành viên của Twilight đang ở trong phòng của mình.
Người gần nhất là Tiquel.
Y không biết người này đang theo dõi mình và Ryan, nên hỏi: "Tiquel, tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Tiquille kỳ quái nói: "Đã 2-3 ngày rồi, nói chính xác là cậu đã chết 2-3 ngày, ừm... Cậu James, tôi phải nói thật, cậu thật sự nên cảm ơn Ryan, cậu ta vừa cứu cậu một lần."
James choáng váng.
Nghĩa là gì?
Y chết trong 2-3 ngày?
Ryan đã cứu mình?
Dường như mình đâu có làm gì, chỉ truyền dịch thôi. Vậy cũng chết được sao?
Những người khác nhìn vẻ mặt sững sờ của James, bọn họ cũng ngẩn người, đành kể lại mọi chuyện.
"Hai ngày trước cậu đột nhiên ngừng thở, nằm ngây đơ trên giường."
"Chúng tôi sơ bộ suy luận có thể là do sự cố ngộ độc thức ăn. Tóm lại, cậu đã chết lâm sàng hai ngày rồi."
"Chúng tôi định đóng Đinh Thánh lên cậu, rồi đem đi hỏa táng. Nhưng Ryan nói rằng cậu vẫn có thể cứu được, vì vậy cậu ta đã sử dụng phương pháp trị liệu điện, còn cho cậu ít nước nóng."
"Ồ, không biết nước nóng đó là loại thuốc gì, thật kỳ quái, dù sao cậu đã sống lại!"
Nghe vậy, James nhìn Ryan với vẻ mặt phức tạp.
Ryan ngẩng cao đầu tự hào, ngạo nghễ nói: "Đừng nhìn anh với ánh mắt sùng bái như vậy, anh lại cứu mạng chú. Dù đây chỉ là bước nhỏ với Ryan, nhưng lại là bước quan trọng của toàn bộ ngành y. Không lâu nữa Bệnh viện Tâm thần Twilight của chúng tôi sẽ trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới."
"Khi đó, Chủ nhiệm sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác, địa vị của anh sẽ vững vàng!"
"Đừng lo lắng, James, chỉ cần có anh ở đây, đời này em sẽ không chết!"
Nghe kẻ mắc bệnh tâm thần Ryan nói những lời điên điên khùng khùng.
James có chút cảm động.
Y đưa tay ra vỗ vai Ryan để tỏ lòng biết ơn.
Nhưng y phát hiện ra rằng cánh tay còn lại của mình đã mất đi tri giác.
Cúi đầu xuống, y thấy toàn bộ bàn tay phải của mình được quấn băng.
Vẫn có thể ngửi thấy mùi khét thoang thoảng...
James kinh hãi nói: "Tay của tôi? Tay của tôi đã xảy ra chuyện gì!"
Ryan gãi đầu nói: "Đây... là liệu pháp điện, bệnh viện tâm thần của chúng ta không có đầy đủ thiết bị. Anh đành phải cắm tay chú vào ổ điện, hơi... hơi lâu một chút."
"Nhưng đừng lo lắng, tay của chú chắc chắn sẽ bình phục."
"Và với tư cách là bác sĩ chính của cậu, anh đã sắp xếp mọi thứ cho chú. Trong thời gian phục hồi, anh sẽ cho chú ăn thức ăn và nước uống mỗi ngày. Đừng ngại, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với chú đến cùng."