Dịch: Hoàng Hi Bình
Những lời của đồng bạn cũng không nhận được sự tin tưởng từ Bob.
Suy cho cùng, theo ý kiến của gã đây là một cặp đôi vừa mới quen, kỹ năng diễn xuất còn kém...
Vì vậy, ban đầu Bob cho rằng họ đang nói đùa, hoặc muốn tạo bầu không khí kinh dị.
"Thi thể? Người chết?" Gã ta tỏ vẻ khó tin: "Các bạn của tôi ơi, điều này không buồn cười chút chút nào. Thi thể và người chết có ở khắp mọi nơi trong Ngôi nhà kinh dị, ok?"
“Tớ đồng ý.” Lisa càng nhún vai, vẻ mặt đầy vẻ đùa cợt: “Nhưng mà, biểu cảm trên mặt của hai cậu vừa rồi khá tốt, rất giống với diễn viên trong phim kinh dị, rất đáng sợ.”
"F*ck, chúng tớ không có nói đùa với cậu, thật sự có người chết!"
"Hả? Hai cậu khẳng định không nhìn lầm?"
Bob nhìn thấy biểu cảm kinh hãi trên mặt họ, toàn thân thì không ngừng run rẩy, không giống như đang nói dối, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường.
"Vớ vẩn, chẳng lẽ có phải thi thể hay không, chúng tớ cũng không phân biệt được?"
Nghe đến đây, Bob và Lisa nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều nghiêm túc hơn.
Đứng lên, bước tới chiếc quan tài cuối cùng.
Bob cúi mặt, cẩn thận nhìn vào quan tài.
Gã nhìn thấy một thi thể, gớm ghiếc và đáng sợ, ngay cả máu cũng chưa đông lại, như thể vừa mới chết.
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh rợn tóc gáy khiến gã run rẩy toàn thân, cứ như bị điện giật, tim đập dữ dội vì sợ hãi.
Biểu cảm của Lisa lại càng nghiêm trọng hơn, trước đó cô đã bị doạ sợ, tâm trạng rất tồi tệ, cộng với ánh đèn mờ ảo mà người ta cố tình bố trí xung quanh, lại thêm tiếng nhạc quái gở như có như không. Cô vốn đã nghi ngờ có quỷ, nay lại càng thêm căng thẳng thần kinh.
Sau khi nhìn thấy thi thể trong quan tài, sắc mặt cô càng tái nhợt như tờ giấy, không kìm được lùi về sau mấy bước, ngã xuống đất, gần như không thể thở nổi.
"Trời ạ, sao lại có người chết ở đây?"
Bob hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Mọi người đừng lo lắng, chúng ta phải rời khỏi đây, báo cảnh sát, đúng rồi mau báo cảnh sát."
Vừa nói, gã vừa hét lên với những người khác.
Cặp đôi và Lisa gật đầu, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất -- CHẠY.
Khi chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, không ai dám ở lại, lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Dù gì họ cũng chỉ là sinh viên, dù bình thường cũng hay xem phim kinh dị nhưng không có nghĩa là họ sẽ cư xử bình tĩnh khi nhìn thấy thi thể.
Hoảng sợ, hoang mang, thậm chí không thể suy nghĩ… là những biểu hiện của một người bình thường hay có.
Trong số 4 người, cặp đôi chạy trước, Bob và Lisa ở phía sau.
Lúc này, thể lực của Lisa đã tiêu hao gần hết, cố gắng lắm mới có thể nhấc chân bỏ chạy, vì vậy nhanh chóng bị người khác bỏ xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người khác xa dần.
Cô thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, như thể đang cõng vật nặng, tốc độ mỗi lúc một chậm.
Phải biết, bình thường cô ấy rất thích chạy bộ, loại tình huống này gần như không thể xảy ra.
"Mình bị làm sao vậy nhỉ?"
Cô càng thêm hoảng sợ, ánh đèn trong Ngôi nhà kinh dị càng thêm mờ mịt. Trước mắt của cô chỉ toàn là bóng đen âm u, gần như bùng nổ mọi cảm xúc của cô.
"Chờ một chút, tớ bị tụt lại phía sau! Chờ tớ đã, này! Mấy cậu không nghe thấy sao?"
Lisa nghiến răng ken két, không dám dừng lại, bởi vì thể lực không còn bao nhiêu nên giọng nói không thể truyền đi xa.
Không ai nghe thấy...
Lisa nhìn ba người Bob càng lúc càng chạy xa dần, đôi mắt ầng ậng nước, cô tuyệt vọng chạy về phía trước, cố gắng đuổi kịp những người bạn của mình.
Tuy nhiên, cô không để ý rằng tốc độ khoảng cách bước chân của mình ngày càng nhỏ, thậm chí còn chậm hơn lúc bình thường.
"Chết tiệt!"
Lisa thở hổn hển, cúi đầu và dừng lại, cô không thể chạy được nữa, người ướt đẫm mồ hôi, như thể mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy, cái bóng dưới chân dường như có thêm cái gì đó rất kỳ dị, như thể có người đang dựa vào lưng của cô...
……
Ngay tại thời điểm đó, vẻ mặt của Đỗ Duy cũng rất xấu, hắn lại trở về con đường hình chữ thập với ánh đèn mờ ảo nhấp nháy.
10 phút trước, hắn quay lưng bước đi, thử đi vòng qua từ một nơi khác.
Nào ngờ, dù đi bằng đường nào, thì hắn cũng sẽ quay về chỗ cũ, cho dù bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn cũng không mang đến bất kỳ thay đổi nào.
Điều này là bất thường...
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn vào góc khuất đối diện hành lang, nơi có bé gái mặc chiếc đầm đẫm máu đang đứng, máu chảy xuống thấm ướt cả mặt sàn.
Quỷ Nhãn là một loại hiện tượng, dần dần hiển ra sau khi bị ác linh ăn mòn.
Giai đoạn 1, nhìn thẳng vào các ác linh.
Giai đoạn 2, nghiêm trọng hơn.
Giai đoạn 3, khi bị ăn mòn hoàn toàn, bắt đầu xuất hiện ác linh hoá.
Đây cũng là sức mạnh để người thợ săn dám đối mặt với ác linh.
Ít ra cho đến nay, trong trạng thái Quỷ Nhãn, không có ác linh nào có thể lừa Quỷ Nhãn, ngoại trừ con ác linh có tính lan truyền cực kỳ mạnh trong nhà hắn.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu của Đỗ Duy, hắn điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Ác linh không thể lừa Quỷ Nhãn, nhưng chúng có thể lừa mình.
Năm giác quan, là thứ dễ bị gạt nhất.
Vì vậy, Đỗ Duy nhìn thoáng qua hành lang tối tăm, ánh đèn chập chờn, rung chuyển, cùng với cảnh cửa sắt hai bên mỗi ngọn đèn chùm, hướng về phía con ác linh kia, nói:
"Đánh lừa giác quan của con người là chuyện rất đơn giản, khi tao học chuyên ngành tâm lý học ở trường đại học, cũng đã làm những thí nghiệm tương tự."
Như đang thuyết giảng cho ác linh nghe, Đỗ Duy kiên nhẫn nói: "Những ám thị tâm lý, cùng với bố trí cảnh vật chung quanh, hoàn toàn có thể đánh lừa 5 giác quan, ví như hành lang vô tận."
"Nhưng đó là lý thuyết. Trên thực tế, dù bố trí có hoàn hảo đến đâu cũng không thể tạo ra một hành lang vô tận."
Sau khi nói xong, Đỗ Duy dừng một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ nhìn ánh sáng của hành lang này, cách bố trí, cộng với hiệu ứng âm thanh quỷ dị mà Ngôi nhà kinh dị tạo ra, thì không khó hiểu..."
"Ám thị tâm lý thú vị..."
Đỗ Duy đột nhiên mỉm cười, tiếp tục nói, nhưng lần này, là nói với chính mình.
"Sau lần đầu tiên mình quay lại đây, mình đã đổi hướng khác, như vậy là hai lần. Hành lang này có hình chữ T, á à, có lẽ mình đã biết cách thoát khỏi nơi này."
"Nhưng trước đó, tao muốn khẳng định trong tình huống nhân viên gần như chết sạch, tất cả tràng cảnh doạ người đều do bọn mày điều khiển hay sao?"
Nói đến đây, Đỗ Duy nhìn thật kỹ ác linh, sau đó đi thẳng vào trong hành lang.
Rất nhanh, giống như đang bước vào kho lạnh, hắn cảm thấy nhiệt độ trong hành lang rất thấp.
Tần suất chiếc đèn chùm lắc lư cũng ngày càng nhiều, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy rất chói mắt.
Đỗ Duy vẫn vô cảm, lấy từ trong ba lô lấy ra một chai nước thánh.
Và trong quá trình này, hắn không hề có ý định che giấu.
Phía đối diện, ác linh bé gái đang vẫy tay một cách máy móc, lại đột nhiên dừng lại. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn, trong mắt ngập tràn ác ý và oán hận.
Nhưng có lẽ nó đã cảm nhận được điều gì đó, chớp mắt một cái nó đã chìm vào trong bóng tối.
Sau đó, liên tục là âm thanh mở cửa ken két, nghe mà nhức cả răng!
Tất cả các cửa sắt vào lúc này đều được mở ra!
Bước chân của Đỗ Duy lập tức dừng lại, nhíu mày.
Hành lang vốn là tràng cảnh do Ngôi nhà kinh dị bố trí, nó được thiết kế chỉ để dọa người. Theo suy nghĩ thông thường, đằng sau mỗi cánh cửa, nên giấu vài cơ quan hoặc nhân viên mặc đồ giả ma.
Nhưng bây giờ, tất cả nhân viên đều bị thay thế bởi những ác linh và linh hồn, và kẻ điều khiển những tràng cảnh doạ người, đã hoàn toàn thay đổi.
Vì vậy, hắn quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn vào một cánh cửa ở bên trái.
Đập ngay vào mắt...
Trong bóng tối, một người có vai phải xệ xuống đang quay lưng về phía Đỗ Duy...