Dịch: Hoàng Hi Bình
Vẫn là buổi chiều.
Trên ngọn núi nơi gia tộc Wittbach trú ngụ, những lá cờ màu xanh dương vẽ biểu tượng phất phới trên đỉnh lâu đài này đến lâu đài khác.
Ngày hôm nay, đó là ngày mà cô cả, cùng con rể tương lai của gia tộc Wittbach, trở về nhà.
Mọi người đều rất coi trọng điều này.
Từ ông nội của Alexis đến ba vợ Lawrence, và tất cả họ hàng thân thích, không ai vắng mặt, thậm chí đang ở các quốc gia khác, cũng đều vội vã trở về.
Đây là một nghi thức chào đón nồng nhiệt, nhưng rất tinh tế.
Bởi vì những tòa nhà được thiết kế bởi những nhà thiết kế hàng đầu thế giới, những bức chân dung, một số loại hoa cỏ, thực vật quý kiếm, thậm chí cả những bức tranh và đồ cổ nổi tiếng bên trong lâu đài, Đỗ Duy đều không biết chúng.
Hắn không thể hiểu được, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Suy cho cùng, giờ đối với hắn, giá trị của những thứ này không lớn.
Hắn càng thích những món đồ đặc biệt liên quan đến ác linh như xúc xắc.
Trong đại sảnh của lâu đài cổ.
Những tấm thảm sang trọng được trải khắp sàn, bàn ăn đầy rượu và các món ngon, hàng chục người hầu đứng hai bên dưới sự lãnh đạo của người quản gia già Fuller.
Ông cụ ngồi ở vị trí đầu tiên, từ bên tay trái xuống dưới là Lawrence, Frobin và những người thân khác.
Còn Đỗ Duy và Alexis thì đang ngồi bên tay phải của ông cụ.
Có thể thấy, Alexis có địa vị rất cao trong gia tộc Wittbach, ít nhất là trong mắt ông nội cô.
Nhưng thái độ của ông cụ đối với Đỗ Duy lại không nhiệt tình như vậy.
Thậm chí, khá lạnh nhạt.
Gia tộc Wittbach đã phát triển quá lâu.
Ông già là người đứng đầu thế hệ này, tên là John K. Wittbach.
Với tư cách là chủ của gia tộc.
Lão John đã trải qua rất nhiều điều trong cuộc đời, bao gồm suy thoái kinh tế, sự phát triển của phương Tây, sự sụp đổ kinh tế và tái thiết, thậm chí từng ra chiến trường khi còn trẻ.
Do đó, ông cho rằng mình có con mắt rất chính xác.
Vừa quan sát Đỗ Duy thân thiện, lão John vừa nghĩ thầm: "Người ta nói cháu rể tương lai của ta là thánh nhân. Tuy nghe có vẻ giả tạo, nhưng xem ra người này không có vẻ như đang giả vờ."
"Nếu không đủ xảo quyệt, chỉ có thể được dựa vào di sản của gia tộc."
Ông già John không khỏi cảm thấy có chút cáu kỉnh khi nghĩ như vậy.
Ông là chủ gia tộc, phải suy nghĩ vì gia tộc, nhưng ông cũng là ông nội của Alexis, ông muốn cháu gái của mình kết hôn với một người đàn ông tốt hơn trong tương lai.
Nếu không như vậy, gia tộc Wittbach chắc chắn sẽ bị trù dập.
Gia tộc Wittbach quá lớn, và nhiều người có một phần quyền thừa kế, và hưởng cổ tức của gia tộc.
Mặc dù người chủ tiếp theo của gia tộc là cha của Alexis, nhưng khi cha cô ấy già đi, chắc chắn những người khác sẽ có mưu đồ riêng.
Điều quan trọng nhất là một số bí mật phải tiết lộ với Đỗ Duy.
"Có lẽ, ta nên gợi ý cho hắn."
Lão John nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Đỗ Duy không khỏi có một tia dị dạng.
Không may……
Đỗ Duy đã nhìn ra tia dị dạng này.
Hắn ngẫu nhiên nhìn những người xung quanh, lấy khăn giấy ướt lau miệng.
Ngay khi đến đây, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải là trạng thái Quỷ Nhãn phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng ánh mắt của một số người, đang nhìn mình có chút kỳ quặc.
Có sự soi xét và tò mò.
Ngay cả ông già cũng vậy.
Hắn không khỏi nghĩ thầm: "Đây là đấu tranh ngầm trong đại gia tộc sao? Mỗi người đều có những mặt tối riêng ẩn dưới khuôn mặt."
"Nhưng nó không có ý nghĩa gì cả."
Cho đến nay, Đỗ Duy đã biết rõ thông tin về gia tộc Wittbach.
Gia chủ hiện nay là ông nội của bạn gái hắn, gia chủ tiếp theo là ba vợ, và gia chủ tiếp theo có thể là bạn gái hoặc con của hắn và cô.
Bản thân hắn cũng là một Hunter, cho dù là đấu tranh trong tối ngoài sáng trong nội bộ đại gia tộc xảy ra, hắn vẫn có thể dễ dàng giập tắt.
Những cũng không nên quá thoải mái.
Đỗ Duy nhìn Flobin đang ngồi phía sau, thằng em họ hở mở miệng là anh rể hiện đang biểu hiện rất thành thực, và chững chạc.
Phép tắc và hành vi không có chút sai sót.
Thật trùng hợp, lúc này Frobin cũng ngẩng đầu lên, dùng khăn lau ướt lau miệng, cũng thâm ý nhìn Đỗ Duy.
Sau đó thản nhiên nhìn đi chỗ khác.
Một người em họ tuyên bố đã học tâm lý học.
Một người là anh rể pháp y khoác vỏ bọc là một bác sỹ tâm lý.
Tại thời điểm này, cả hai đã có một số tương tác khó tả.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy: "Hắn nên đi tìm tôi một cách riêng tư."
Frobin cũng lóe lên một ý nghĩ: "Không biết anh rể này có phát hiện mình nói dối không, có lẽ nên nói chuyện với anh ta."
Chẳng bao lâu, bữa tối đã kết thúc.
Trong khi buổi lễ chào đón tiếp tục, các thành viên gia tộc Wittbach bắt đầu một bữa tiệc cocktail, và một số thành viên chi thứ lâu năm bắt đầu giao tiếp với nhau.
Alexis cũng trò chuyện với mẹ về một số chủ đề phụ nữ.
Trong góc, Đỗ Duy và ba vợ Lawrence ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc.
OK, họ đang hút thuốc.
Lawrence là người đầu tiên lên tiếng: "Thế nào rồi, con thấy mình đã quen với môi trường của gia tộc Wittbach sao?"
Đỗ Duy trả lời: "Nói chung là ổn, không phức tạp như con nghĩ."
Lawrence nhìn Đỗ Duy thật sâu: "Đối với những chuyện phức tạp hơn, ba và những người khác đã giúp con giải quyết. Con là con rể của gia tộc Wittbach, chúng ta phải bảo vệ con."
Đỗ Duy gật đầu: "Con hiểu ạ. Chẳng qua, lần này con tới đây là muốn nhìn tấm bia. Có thời gian ba có thể cho con xem một chút được không?"
Lawrence không từ chối: "Đương nhiên có thể, nhưng hôm nay trên núi sương mù rất nhiều, không thích hợp lắm. Ngày mai ba đưa con tới đó."
Đỗ Duy cau mày: "Tấm bia ở đây à?"
Gia tộc Wittbach đang ở trên núi, hôm nay trùng hợp có rất nhiều sương mù.
Lawrence gật đầu nói: "Đúng vậy, dù sao thứ đó cũng rất quan trọng, cho nên ba đã cất vào trong núi, trên cơ bản là khoét rỗng một ngọn núi, con nhìn thấy sẽ biết."
Khi ông đang nói chuyện, ông của Alexis, Già John cũng đi tới.
Lão chống gậy, liếc nhìn Lawrence, quay đầu lại nói với Đỗ Duy: "Con đi cùng ta, ta có chuyện muốn nói với con."
"Dạ."
Đỗ Duy dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đi theo.
Lawrence nở một nụ cười đầy suy tư.
Ông ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, nhả khói, mắt mờ mịt.
"Không biết liệu ba có ý định nói với nó bí mật đó không."
"Nhưng xem ra con rể của mình có liên quan gì đến Vanity."
...
Trên tầng cao nhất của lâu đài.
Sương mù bao phủ xung quanh.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ một số ánh đèn le lói, phần lớn lâu đài chìm trong bóng tối.
Lão John chống gậy ở bờ tường lâu đài, gõ xuống đất, nghiêm nghị nói: "Đỗ Duy, con thích tiền không?"