Dịch: Hoàng Hi Bình
Cuộc trao đổi giữa Đỗ Duy và Phong thư tạm thời chấm dứt.
Con quỷ tự nhận là cấp dưới trung thành nhất của hắn cuối cùng đã hoàn thành ước nguyện của mình.
Đỗ Duy bao dung ở bên cạnh hắn.
Mục đích là cổng địa ngục.
Nếu hoàn toàn là vì Alexis, Đỗ Duy sẽ không thể mở ra cánh cửa địa ngục, hắn sẽ nghĩ cách khác để giải quyết.
Nhưng dính đến vấn đề ác linh hoá, hắn không khỏi kích động.
Bởi vì Đỗ Duy hiện tại thực sự rất có vấn đề.
Sự dung hợp giữa hắn và ác linh Đỗ Duy thật khó giải thích bằng lời.
Ác linh Đỗ Duy đại diện cho quá khứ, và Đỗ Duy đại diện cho hiện tại.
Một khi đã hợp nhất, hắn đương nhiên sẽ là chủ nhân.
Nhưng bản chất của ác linh Đỗ Duy là một ác linh, khác hẳn với hắn.
Do đó, chỉ cần Đỗ Duy tiến vào ác linh hoá, hắn sẽ đồng bộ ký ức tương đương với ác linh Đỗ Duy như khi nó giết Mary Shaw.
Máu lạnh và lịch lãm.
Freddy vẫn luôn gọi hắn là ác quỷ, quả đúng như vậy.
Hunter là một nhóm người tuyệt vọng, ngay cả khi vấn đề xói mòn nhân tính được giải quyết, giống như những Hunter của Twilight, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu.
Hơn nữa, họ vẫn sẽ trở thành ác linh.
Vốn dĩ quá trình này diễn ra rất chậm, chỉ cần không thường xuyên tiếp xúc với ác linh, thì có thể trì hoãn rất lâu.
Nhưng Đỗ Duy đã trải qua 2 lần quá trình trở thành Hunter, tốc độ ác linh hoá của hắn nhanh hơn gấp nhiều lần so với một Hunter bình thường.
Khi hắn trở thành ác linh, chết đi cũng là thời điểm ác linh Đỗ Duy sống lại.
Khi đó, sẽ có thể biết được ai đã dung hợp với ai.
Và bước vào cánh cổng địa ngục có thể giải quyết được vấn đề ác linh hoá, điều này rất hấp dẫn đối với Đỗ Duy.
Mặc dù Ryan có năng lực tương tự, nhưng gã chỉ có thể phế Hunter, không giữ lại các năng lực.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Giờ Đỗ Duy không thể mất đi năng lực của mình, trừ khi ác linh chết sạch, đối thủ của hắn, nào là Vodun, Vanity và Twilight đều bị tiêu diệt.
Trong phòng của Alexis.
Đỗ Duy trở lại giường, nhìn bạn gái ngủ say, hắn không khỏi nhắm mắt lại.
"Tôi chắc chắn sẽ mở cánh cổng địa ngục."
"Nhưng tôi cần phải chuẩn bị đủ."
"Tôi không biết Matthew mạnh mẽ như thế nào, khi lão ta lần đầu tiên bước vào cổng địa ngục!"
...
Vào thời điểm này.
Matthew, người mà Đỗ Duy đang nghĩ đến, đã tìm thấy một người của Vanity.
Đây là một lâu đài ở Châu Âu.
Vanity tổng cộng có 13 thành viên, hiện tại một vị trí đang bị bỏ trống, 12 người còn lại đang ở các địa điểm khác nhau, thực hiện một điều bí mật gì đó.
Họ rất bí ẩn, không ai biết danh tính thực sự của họ, hoặc thậm chí cả giới tính của họ.
Thành viên của Vanity mà Matthew tìm thấy tình cờ là người quen cũ của Đỗ Duy, Croaker Mercer.
Lúc này, toàn bộ bên trong lâu đài tràn ngập tiếng đàn piano du dương.
Trong bóng tối, Mercer chơi bài hát ru do Ryan Hamel sáng tác.
Phải mất một thời gian dài.
Mercer đặt Melodica xuống, và chậm rãi nói: "Thưa ngài, bài hát này là bài hát yêu thích của tôi. Ngài nghĩ gì?"
Trong bóng tối, giọng nói già nua của Matthew chậm rãi vang lên: "Không hay, nghe rất ồn."
Thân phận của lão đã được che giấu rất tốt, vì vậy những người trong Vanity không biết lão là ai.
Mercer quay đầu bất lực nhìn vào bóng tối, nhưng chiếc mặt nạ trên mặt y ngay lập tức run lên.
Nguy hiểm……
Mercer lập tức lùi lại, đồng thời hơi thở trên toàn thân cũng trở nên cực kỳ ảm đạm.
Như thể một ý chí khác đã chiếm lấy cơ thể này.
Ma linh ẩn trong chiếc mặt nạ đã đối đầu với Matthew.
Nhưng trước cú sốc của Mercer, Matthew đã chiếm thế thượng phong.
Rầm...
Có một âm thanh kỳ lạ vang lên từ bên trong lâu đài, cái gì đó đang thì thầm trong bóng tối.
Bóng tối dường như có ý chí, dưới sự điều khiển của ma linh, tất cả mũi nhọn trong bóng tối đều nhắm vào Matthew.
Nhưng điều này hoàn toàn vô ích.
"E hèm..."
Một tiếng ho vang lên, bóng tối biến mất, tạo thành một khu vực an toàn tuyệt đối.
Không có ánh sáng, nhưng bóng tối bị ngăn trở.
Cảnh tượng vi phạm thị giác, và ánh sáng, vô cùng ảo diệu.
Matthew đứng tại chỗ thì thào: "Ta không muốn đối đầu với Vanity chúng mày, nhưng lần này chúng mày đã làm quá đáng. Chúng mày dám làm hại cả Twilight."
Lão đang ám chỉ đến nguyền rủa nôn mửa và tiêu chảy.
Còn nữa, trong 2 ngày rời khỏi Đồng hồ Twilight, lão đã hết tiêu chảy, hay nôn mửa một cách thần kỳ.
Trong thế giới quan của Ryan, Twilight là một bệnh viện tâm thần, sau khi rời khỏi Twilight, lão đương nhiên sẽ không chịu sự quản lý của bác sĩ chăm sóc như gã.
Nhưng Matthew không biết về điều đó, lão nghĩ rằng bản thân đã quen với nôn mửa, và tiêu chảy, cơ thể đã chống lại được nguyền rủa.
Chỉ là lão biết rằng những người khác của Twilight không thể sánh bằng lão.
Mặc dù lão ổn nhưng các thành viên của Twilight vẫn rất đau khổ.
Do đó, Matthew bèn tìm tới Vanity.
Nhưng Mercer không biết điều này, mi mắt của y điên cuồng giật giật: "Thưa ngài, ý của ngài là gì? Vanity chúng tôi chưa từng làm gì Twilight."
Matthew chế nhạo và nói: "Mày nghĩ rằng tao sẽ tin sao? Trên thế giới này ngoài chúng mày, ai có thể tạo ra nguyền rủa mà ngay cả tao cũng không thể phát hiện?"
"Nguyền rủa? Nguyền rủa nào?"
Mercer hoàn toàn mù mờ: "Thụy Sĩ là địa bàn của ngài, không có ai của Vanity chúng tôi từng đi qua đó..."
Matthew kìm nén cơn giận của mình và nói: "Mày vẫn chưa chịu nhận phải không, OK! Tao sẽ cho bắt mày phải nhận!"
Sau đó, Matthew ngay lập tức biến mất.
Đồng tử của Mercer co rút lại, ma linh ám trên cơ thể gã, cũng tan vào bóng tối.
Bên ngoài lâu đài...
Những người mặc quần áo rách rưới và nước da nhợt nhạt bước ra khỏi bóng tối.
Họ mặc quần áo vải lanh rách nát.
Đầu của mỗi người đều có vết chém, liên tục chảy máu, hiển nhiên đều là ác linh.
Chúng đã bị ma linh đánh thức.
Tất cả các ác linh đều ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn sang một góc.
Rầm……
Mercer đeo mặt nạ bay lộn ngược, máu chảy xuống cằm.
Rồi Matthew bước ra khỏi bóng tối.
Lão nhìn về phía ác linh, khinh thường cười: "Mày cho rằng những thứ này sẽ có tác dụng gì với tao sao?"
Vừa nói lão vừa xua tay.
Sau đó các ác linh đều biến thành tro như bông tuyết dưới ánh mặt trời.
Mercer ôm ngực, và nói với vẻ khó tin: "Làm sao mày có thể mạnh mẽ như vậy?"
Matthew thờ ơ nói: "Đây không phải là chuyện mà mày nên suy tính. Điều mày nên suy tính là xoá bỏ nguyền rùa của Twilight, nếu không, tao sẽ giết mày."
Mercer nghiến răng nói: "Mày điên rồi, tao đã nói tao không biết nguyền rủa gì, không ai khác sẽ nguyền rủa Twilight."
Matthew không hề tin: "Đừng nghĩ là tao không biết. Vanity của mày giỏi nhất là nguyền rủa, tao đã loại bỏ tất cả những người có thể bị loại bỏ. Chỉ có thể là mày."
Mercer tức giận bật cười: "Tao hiểu rồi, mày cố ý khiêu khích, cái gì nguyền rủa, chỉ là cái cớ, mày chờ xem, chuyện này chưa xong đâu!"
Nói như vậy, Mercer trực tiếp lấy ra một con búp bê nhỏ bằng gỗ, trực tiếp ép nó thành bột.
Sau đó cả người y giống như bông tuyết trong chiếc TV kiểu cũ, trở nên vô cùng mờ ảo.
Thấy vậy, Matthew vội chạy đến.
Nhưng Mercer đã biến mất không dấu vết.
"Muốn chạy? Sao dễ thế được..."
Matthew hít mũi một cái, đuổi theo một hướng nhất định.
Cho dù không phải do Vanity gây ra, Matthew cũng không hề quan tâm.
Bây giờ lão sẽ đưa ra lời cảnh báo cho bàn tay đen đằng sau hậu trường, cho những người đó biết Twilight mạnh mẽ đến mức nào.