Dịch: Hoàng Hi Bình & Sunsh1ne
Biên: Hoàng Hi Bình
3:00 chiều.
Đỗ Duy đóng cửa phòng khám, trên ba lô trên lưng đi về phía chiếc Subaru đang đậu ở con đường đối diện.
Hắn đặt chiếc tủ treo vừa được gửi tới ở bên cạnh cửa, để ở cửa ra vào, nếu có hàng chuyển phát nhanh hoặc thư báo thì có thể ném vào trong đó.
Bằng cách này có thể ngăn chặn việc những người vô tội, trêu chọc phải ác linh trong nhà.
Trước mắt Đỗ Duy đã sử dụng quy luật của ác linh trong chiếc mặt nạ, sau khi cùng lúc giết được hai ác linh, đã khôi phục sự cân bằng ở trong nhà.
Còn về cái bóng thì nó là một nhân tố bất định, mặc dù rất cố chấp với ý định giết mình, nhưng chỉ cần có người phát động môi giới, thì nó lập tức sẽ giết người.
Giống như... 5 cái đầu trong tủ lạnh ở gác lửng.
Bên kia đường, Đỗ Duy mở cửa xe, theo thói quen đặt ba lô ở trên ghế phụ, khởi động xe chạy đến bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.
Trời vẫn còn u ám nhưng mưa thì đã giảm nhiều, không còn nặng hạt như trước.
Theo như thỏa thuận, bây giờ James và nhưng người khác có lẽ cũng đã xuất phát, mọi người sẽ tập trung ở bệnh viện tâm thần vào khoảng 4 giờ chiều.
...
Lúc này ở quận Bắc Brook.
3 chiếc xe cảnh sát đang đậu trước một con hẻm nhỏ.
Sâu trong con hẻm, cảnh sát Tom và bốn cấp dưới mặc áo mưa, sắc mặt nhăn nhó đang nhìn chằm chằm vào thi thể trong rùng rác đã bị nước ngập hơn nửa.
‘’Chết tiệt, sao cái xác này lại giống bác sĩ Đỗ Duy đến vậy? Có người định giết anh ta, nhưng lại giết nhầm người sao? Tên hung thủ đúng là ngu hết phần người khác, đầu óc bã đậu.’’
Cảnh sát Tom không nhịn được mắng một câu: ‘’Mẹ kiếp! Chúa ơi, làm ơn để tôi nghỉ ngơi 2 ngày đi, lâu lắm rồi chưa được đến khu đèn đỏ để giải nhiệt, cứ tiếp tục như thế này tôi thật sự sẽ điên mất.’’
Cấp dưới đứng bên cạnh thấy thế, khổ sở nói: ‘’Cả năm nay đã không có ngày nghỉ phép nào rồi, sếp ơi. Còn chuyện về đám tín đồ tà giáo vẫn chưa giải quyết kia nữa. Mặt khác bên bộ phận giám sát mới phát hiện một chuyện, bạn của sếp là bác sĩ Đỗ Duy hình như phá cửa sổ xâm nhập vào một căn biệt thự, sếp không định xử lý chuyện này sao?’’
Cảnh sát Tom hơi sửng sốt, thản nhiên như chẳng có việc gì nói: ‘’Xử lý? Xử lý thì có gì tốt? Cứ mặc kệ đi, dù sao cũng chẳng có việc gì. Mà nhân tiện phong tỏa luôn căn biệt thự đó đi.’’
Anh ta đã quá quen với những sự việc như thế này, người bình thường thì tốt nhất nên tránh dính dáng đến sự kiện ác linh, những vấn đề đặc biệt thì nên để chuyên gia giải quyết.
Cấp dưới nhún vai nói: ‘’Vâng thưa sếp, vậy còn xác chết này thì xử lý thế nào đây? Theo như kết luận của pháp y hình như là giết người.’’
Nghe vậy, Tom gật đầu nói: "Đem xác về đi, chụp ảnh gửi cho tôi một bản. Chuyện này hơi kỳ lạ. Có thể tôi cần gặp mặt, nói chuyện với bác sĩ Đỗ Duy."
"Ngoài ra, cho dù gần đây tôi không có cơ hội đến khu đèn đỏ thư giãn, tôi cũng muốn thả lỏng bản thân một chút."
"Chà, có lẽ mình nên tìm bạn gái."
...
Vào lúc này ở một nơi khác.
Đỗ Duy đang lái xe, đã rời khỏi quận Bắc Brook, tiếp tục lái về phía ngoại thành.
Những giọt nước mưa li ti tạt vào kính chắn gió phía trước xe, ngay cả khi đã bật cần gạt nước, tầm nhìn vẫn tương đối mờ.
Cũng may sau khi đến ngoại thành, đường xá khá thông thoáng, chẳng có chiếc xe nào, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn nhiều.
...
Hơn 1 tiếng sau.
Đỗ Duy đã đến bệnh viện thần Hill.
Sau khi hắn đỗ xe, James và những người khác vẫn chưa đến, sắc trời lúc này càng thêm u ám, dường như bão tố lại sắp ập đến.
Lúc này, chung quanh chỉ là một vùng đất hoang vu, rộng lớn, phía trước có thể thấy được vài căn nhà lụp xụp, nhưng đều bị bỏ hoang.
Trong tầm mắt, chỉ có những dãy nhà màu trắng của Bệnh viện Tâm thần Hill, và biển báo dừng xe buýt ở bên đường.
Ngước nhìn lên, bên trong bệnh viện tâm thần, xuất hiện một tòa kiến trúc không mấy hài hoà.
Tháp đồng hồ với phong cách đặc trưng của giáo hội - ở đỉnh tháp đồng hồ, là mặt đồng hồ khổng lồ nằm trên, chính là vị trí tầng lầu thứ tư.
Thời gian mà kim đồng hồ chỉ là đúng 4:30.
Đỗ Duy nhìn cổng trượt tự động ở lối vào của Bệnh viện Tâm thần Hill, nghĩ ngợi rồi lấy smartphone ra gọi cho James.
Một phút sau, cuộc gọi được kết nối.
Hắn bình tĩnh nói: "Tôi tới rồi, anh sắp tới chưa?"
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của James mang theo áy náy: "Anh Đỗ Duy, có lẽ chúng sẽ tới muộn. Con đường gần đây không thể lái qua, bởi vì nước ngập. Chúng tôi đang cố gắng đi đường vòng."
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
James trả lời: "Tôi đã chào hỏi viện trưởng, bà ấy sẽ ra đón anh. Sau đó việc anh phải làm là đợi chúng tôi đến. Tất nhiên, với năng lực ứng biến của mình, cũng có thể cân nhắc điều tra những thông tin có liên quan trước."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Được, tôi hiểu."
Sau đó, hắn liền cúp máy, xách ba lô từ ghế lái phụ, mang theo ô, rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
Vù...
Một cơn gió thổi qua, khiến chiếc ô sang bị lệch đi.
"Thời tiết như vậy không thích hợp đi du lịch."
Đỗ Duy cầm ô, đi về phía Bệnh viện Tâm thần Hill, đồng thời tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Trong bệnh viện tâm thần này có giấu đầu của The Nun, nên chuyện này tuyệt đối, không hề dễ dàng.
Ví dụ như chuyến đi đến Ngôi nhà kinh dị, những cảnh tượng đáng sợ ban đầu đều bị thay thế bằng xác chết và hồn ma, đến giờ chúng vẫn đang bị nhốt trong đó.
Nhưng có điều khiến cho Đỗ Duy cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, bệnh viện tâm thần này hoàn toàn bình thường.
Cảm giác ức chế, xa lạ, thậm chí hơi thở của ác linh đều không có.
Sạch sẽ giống như một thiên đường...
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đờ đẫn đột nhiên vang lên: "Xin đừng nhìn trộm dinh thự của tôi. Nếu không, tôi sẽ yêu cầu an ninh đuổi bạn ra ngoài."
Hả?
Đỗ Duy nghe vậy, bèn sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ nhìn thấy ở cuối cổng trượt tự động, ngay bên dưới vị trí đặt máy, một người đàn ông mặc áo bệnh viện đang ngồi xổm, đôi mắt mở to chết lặng, đang lặng lẽ nhìn mình, quần áo và thân thể đều đã bị mưa làm ướt, lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
"Anh là bệnh nhân?"
Đỗ Duy cau mày hỏi, sau đó hắn tự cảm thấy mình đang nói vớ vẩn.
Trong bệnh viện tâm thần, người mặc quần áo bệnh nhân không phải là bệnh nhân, lẽ nào là bác sĩ?
Và người đàn ông vẫn nói đờ đẫn nói: "Xin hãy tránh xa biệt thự của tôi. Đó là người phụ nữ yêu thích của tôi, muốn vào phải được sự đồng ý của tôi.”
Đỗ Duy im lặng, không đáp trả lại đối phương.
Bác sĩ tâm lý và bác sĩ tâm thần có những công việc tương tự nhau, nhưng thực chất là 2 nghề.
Một là vấn đề tâm lý, hai là vấn đề về thần kinh.
Điều quan trọng nhất là, vào lúc này, có một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đã bước tới.
Bà ta mặc bộ blouse trắng, cầm ô, tập tễnh bước tới, dáng vẻ hơi còng, chân trái hình như bị thương, mỗi khi bước đi, bả vai đều sẽ hơi hạ xuống.
"Xin hỏi, có phải cậu là Đỗ Duy không? Chị là Taylor, viện trưởng của bệnh viện tâm thần này."
Lúc này, Đỗ Duy mới nhìn rõ mặt của bà cô ta, khuôn mặt đầy nếp nhăn, má trái đầy sẹo bỏng, vành tai có lẽ cũng thế, trông rất lạ.
Hắn nheo mắt lại, lịch sự nói: "Xin chào, viện trưởng Taylor, em là Đỗ Duy."
Viện trưởng Taylor liếc nhìn Đỗ Duy, sau đó đưa mắt nhìn bệnh nhân bên cạnh, bất lực thở dài.
Sau đó, bà ta tự nói với mình: "Bệnh nhân này tên là Martin. Trước đây anh ta là một người giàu có, nhưng sau đó vợ anh ta ngoại tình với người đàn ông khác, còn đưa kẻ đó vào biệt thự. Cuối cùng, không biết cô ta dùng mối quan hệ gì, không chỉ đuổi anh ta ra khỏi nhà, còn đưa đến Bệnh viện Tâm thần Hill. "
Lời này cũng là nói với Đỗ Duy.
Vì vậy, Đỗ Duy tò mò hỏi: "Vậy anh ta không có bệnh?"
Viện trưởng Taylor lắc đầu nói: "Vốn không có bệnh, nhưng không biết xảy ra chuyện gì. Sau khi vào liền phát điên, cho nên tốt nhất cậu đừng tiếp xúc với anh ta, nói không chừng cậu lại tự dưng phát điên mất."
Đỗ Duy thản nhiên nói: "Hầu hết những bệnh nhân mà em tiếp xúc đều rất kỳ lạ, nhưng cho đến hiện tại, trạng thái tinh thần của em vẫn rất ổn định."
Viện trưởng Taylor đang bấm nút mở cổng trượt tự động nghe vậy, hơi ngạc nhiên.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, hỏi: "Bệnh nhân mà cậu tiếp xúc?"
Đỗ Duy nói tỉnh queo: "Đúng vậy, em là bác sĩ tâm lý."