Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 91: Tháp đồng hồ




Dịch: Hoàng Hi Bình
Bác sỹ tư vấn tâm lý và bác sỹ chữa bệnh tâm thần không phải là cùng một nghề.
Khi đối mặt với một bệnh nhân, người trước đó sẽ cho bạn biết cách điều chỉnh trạng thái tinh thần, và nếu nghiêm trọng hơn, bạn sẽ được khuyên dùng thuốc.
Trong những trường hợp nghiêm trọng hơn, bạn sẽ được khuyên đến gặp bác sỹ chữa bệnh tâm thần.
Sự khác biệt giữa bác sỹ chữa bệnh tâm thần và bác sỹ tư vấn tâm lý là kẻ trước sẽ phải đối mặt với nhiều bệnh nhân hơn, với tình trạng phức tạp hơn, và trạng thái tâm thần của những bệnh nhân này cơ bản là ở trạng thái "bệnh lý"; hoặc là biến đổi bệnh lý, có giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan, nhận thức v.v… không như người thường.
Hừm... về phương pháp điều trị, kẻ sau tương đối trực tiếp hơn...
Vì vậy, sau khi biết Đỗ Duy là bác sỹ tâm lý, viện trưởng Taylor có chút ngạc nhiên.
Bà ta vừa ho, vừa nói: "Nếu cậu không phải là Người Đuổi Quỷ, chị còn nghĩ cậu muốn đến xin việc trong bệnh viện."
Đỗ Duy không trả lời, cầm ô, lẳng lặng đi theo sau viện trưởng Taylor.
Hắn đang nghĩ về bệnh viện tâm thần này, cùng với người bệnh nhân ngồi xổm bên cạnh cổng trượt tự động.
Trời mưa như thác đổ, một gã bệnh nhân tâm thần ở ngoài trời mưa, nhìn dáng vẻ của anh ta, nhận thức của anh ta về thế giới bên ngoài đã bị bóp méo.
Nhân viên y tế dù bất cẩn đến đâu cũng không để bệnh nhân dầm mưa như vậy.
"Thật là lạ..."
Đỗ Duy thầm nói trong đầu, đồng thời giữ một khoảng cách với viện trưởng Taylor.
Hắn không thích đến gần người lạ, đặc biệt là ở những nơi như bệnh viện tâm thần.
Lúc này, viện trưởng Taylor đột nhiên quay đầu lại nói: "Dù sao cậu cũng là người của giáo hội. Tuy chị ít khi tiếp xúc với những người như cậu, nhưng cũng không cần xa lạ như vậy. Chị không thích cách xưng hô viện trưởng đâu nha."
Câu này rất khó giải thích...
Vì vậy, Đỗ Duy ngạc nhiên hỏi: "Chức vị của chị không phải là viện trưởng sao? Tại sao chị lại ghét?"
Viện trưởng Taylor thở dài, nói: "Bởi vì chị là người duy nhất còn sống sót trong trận hỏa hoạn năm đó."
Đỗ Duy gật đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, em không biết quá khứ của chị. Nếu là như vậy, em sẽ gọi chị là bà Taylor?"
Bà Taylor mỉm cười và nói: "Tất nhiên là được, mặc dù chồng chị đã mất mười năm rồi."
Đỗ Duy cũng mỉm cười, nhưng hắn trở nên cảnh giác.
Hành vi này của bà Taylor khá khó hiểu, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Liên quan đến The Nun?
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi tự phủ nhận câu trả lời của mình.
Bản thân Đỗ Duy là một người bị nhiễm lời nguyền của The Nun, không ai hiểu rõ cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng hơn hắn.
Mặc dù đã giữ được trạng thái bình tĩnh và lý trí, nhưng tinh thần của hắn lại vô cùng căng thẳng.
Nói một cách tương đối mà nói, nếu bà Taylor này có liên quan đến The Nun, không thể có chuyện bà ta không bị nguyền rủa, huống chi là có thể sống "thoải mái" như vậy.
Vậy... bà ta muốn thể hiện điều gì?
Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên lạnh lùng, nhưng nét mặt vẫn không chút thay đổi.
...
10 phút sau.
Viện trưởng, bà Taylor, đưa Đỗ Duy đến nơi chỗ ở của mình.
Ừm...nó nằm ở một tầng riêng biệt, nơi các nhân viên y tế sống, và tòa nhà bên cạnh là nơi của những bệnh nhân tâm thần.
Hai người ngồi một lúc, rồi bắt đầu nói chuyện.
Đỗ Duy dẫn đầu hỏi: "Bà Taylor, theo em thấy, bệnh viện tâm thần Hill hình như không có quá nhiều nhân viên y tế?"
Khi lên lầu, hắn lén lút quan sát tình hình hành lang, có rất ít thùng rác, hay dấu vết có người ở.
Bà Taylor trả lời: "Ừ, đây là vùng ngoại ô. Rất ít bác sỹ sẵn sàng đến làm đây việc, và vụ cháy trước đây mang lại hình ảnh không tốt với thế giới bên ngoài. Chắc cậu hiểu ý chị?"
Đỗ Duy gật đầu nói: "Em hiểu rồi, vậy hiện tại bệnh viện có bao nhiêu nhân viên y tế?"
Bà Taylor vừa ho vừa nói: “Tính cả chị nữa, thì tổng cộng có 19 người, nhưng có một số người có giờ làm việc không cố định, nên chắc em sẽ không gặp được.”
Nói xong, bà ta lại nói: "Được rồi, tôi hơi mệt, phải về nghỉ ngơi. Khoảng một giờ nữa bệnh viện sẽ đóng cửa. Nếu James và những người khác không đến, xin hãy mở cửa giúp."
Đỗ Duy nói: "Đương nhiên."
Thấy vậy, bà Taylor bèn đứng dậy và loạng choạng bước ra ngoài.
Sau khi bà ta bỏ đi, Đỗ Duy lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn xung quanh trước.
Căn phòng đã được dọn dẹp, bàn ghế hơi cũ nhưng rất sạch sẽ.
Ngoài ra, chỉ còn chiếc máy điều hòa treo trên đầu giường, cách bài trí của căn phòng cũng rất đơn giản.
Điểm nổi bật nhất là cửa sổ rất lớn, mặc dù bầu trời bên ngoài u ám, nhưng trong phòng cũng không mờ như trong tưởng tượng.
Vì vậy, Đỗ Duy đi đến bên cửa sổ.
Lúc này mưa càng ngày càng nặng hạt, hạt mưa to bằng hạt đậu đập mặt kính, kêu cộp cộp, có chút ồn ào.
Nhìn xung quanh, ở phía đối diện là, tháp đồng hồ mang đậm phong cách của giáo hội.
Ngay sau đó, trong tầm mắt của Đỗ Duy, lại xuất hiện viện trưởng Taylor.
Cầm ô, bà ta khó nhọc bước đi trong cơn mưa, hướng về phía tháp đồng hồ.
"Vị viện trưởng này rất lạ."
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn bà Taylor đi vào tháp đồng hồ, trầm giọng nói.
Sự xuất hiện của kiến trúc tháp chuông mang phong cách giáo hội, ở trong bệnh viện tâm thần đã rất kỳ quái, hơi gượng ép, nhưng có thể lý giải do tiền thân của nó là nhà thờ.
Tuy nhiên, viện trưởng của bệnh viện tâm thần đã lấy cớ để nói mình muốn nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng lại ở trên tháp đồng hồ, điều này hoàn toàn không hợp lý.
Nếu bà ta không nói dối, thì chỉ có thể nói rằng bà ta quanh năm sống trong tháp đồng hồ.
"Vậy thì xuất phát điểm của bà ta là gì? Ác linh?"
"Nhưng mình không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ác linh..."
"Có lẽ, mình nên đi ra ngoài xem..."
...
4:23, chiều.
Như thường lệ, Ryan sẽ đi dọc hành lang trong bệnh viện tâm thần, để kiểm tra bệnh nhân của mình.
Khoảng nửa tiếng nữa bệnh viện sẽ đóng cửa, nói đơn giản là cũng đến giờ tam làm. Anh sẽ trở về phòng riêng, duy trì một thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt.
Nhưng hôm nay, anh đã gặp phải một nam bệnh nhân kỳ lạ.
Mặc một chiếc áo khoác màu đen, ít biểu cảm, quan trọng nhất là ánh mắt của người đàn ông luôn bình tĩnh khiến người ta phát cáu, như thể ao tù nước đọng.
"Anh Đỗ Duy, chắc tôi đã hiểu được tình trạng của anh rồi. Không có vấn đề gì lớn đâu, tôi đề nghị anh uống thêm thuốc rồi về phòng nghỉ ngơi, giống như tôi vậy."
Ryan vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình: "Ăn uống, và nghỉ ngơi đúng giờ. Anh sẽ thấy thế giới tươi đẹp, nhưng nếu không ăn uống, nghỉ ngơi đúng giờ thì anh sẽ lâm vào cảnh khốn cùng.”
"Đây gọi là lo lắng. Là một căn bệnh rất nghiêm trọng, nhưng tôi rất mạnh mẽ. Tôi là bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp nhất ở New York, vì vậy hãy hợp tác với tôi... Chờ đã, anh đi đâu vậy, trời sắp tối rồi, anh phải về phòng của mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.