Tư Nhân Hoa Viên

Chương 9:




Từ Văn Uyên đúng hẹn đi tới địa điểm ước định, chờ hắn tới thì Sở Thiếu Hoa đã ngồi ở đó đợi được một thời gian.
Nhìn thấy Từ Văn Uyên, Sở Thiếu Hoa lộ ra nụ cười nhạt với má lúm đồng tiền: “Đã lâu không gặp, Văn Uyên.”.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Từ Văn Uyên trên mặt cũng có cười, chẳng qua so với trước kia có vẻ hờ hững lạnh nhạt hơn, sau khi hắn ngồi xuống trực tiếp nói rõ: “Hiện tại cậu có thể gọi tôi là Từ Văn Uyên hoặc là Từ tiên sinh.”
Sở Thiếu Hoa khiêu khiêu mi: “Anh thật sự là vô tình, chơi đùa xong liền trở mặt.”
“Cậu hiểu được là tốt rồi.” Từ Văn Uyên cho tới bây giờ đều không phủ nhận chuyện này.
“Vậy anh vì sao phải hẹn tôi ra đây?”
“Tôi hi vọng cậu không cần tiếp tục gọi điện cho Nhất Minh nữa, thậm chí không cần cùng y có bất kỳ liên hệ gì.” Đã không có quan hệ, Từ Văn Uyên nói thẳng, ngay cả lời dạo đầu đều giảm đi.
“Anh lấy thân phận gì mà nói với tôi lời này.” Sở Thiếu Hoa liếc mắt nhìn hắn.
“Tình nhân của y.”
“Anh dự định để y làm tình nhân bao lâu?”
Từ Văn Uyên cười một chút, còn thật sự trả lời: “Tôi có thể sống bao lâu thì chính là bấy lâu.”
Sở Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn hắn, sau đó đem hắn từ trên xuống dưới nhìn một lượt, xác thực người trước mặt chính là Từ Văn Uyên mà cậu nhận thức mới thôi.
“Anh là nghiêm túc?”
“Ở loại vấn đề này, tôi sẽ không hay nói giỡn.”
Sở Thiếu Hoa lâm vào trầm mặc, bọn họ trong lúc đó bị bao trùm bởi một cỗ không khí kỳ lạ, hai người đều không nói lời nào, tựa như đang chờ đối phương mở miệng trước.
Qua gần một phút đồng hồ, Sở Thiếu Hoa mới nói: “Nhưng là tôi không thể tin anh, Từ Văn Uyên.”
“Tôi cũng không cần cậu tin tưởng.”
Từ Văn Uyên thản nhiên nói xong, từ chỗ ngồi đứng lên.
“Tôi tìm cậu đến chỉ muốn nói cho cậu biết một câu, không cần lại xuất hiện trước mặt Nhất Minh hay cùng y có bất kỳ liên hệ nào, y hiện tại có tôi là đủ rồi. Cho dù cậu không chịu nghe theo, tôi cũng có biện pháp cho cậu hoàn toàn không tìm thấy y.”
Thấy Từ Văn Uyên một bộ muốn rời khỏi, Sở Thiếu Hoa cũng theo đó đứng lên.
“Anh muốn đi?”
“Tôi đã nói xong những gì muốn nói.”
“Nhanh như vậy? Anh ngay cả một ly nước cũng chưa uống…”
“Không cần thiết.”
Sau khi lạnh lùng nói xong, Từ Văn Uyên cầm lấy cặp công văn hắn đặt trên bàn, đang định xoay người thì thấy Sở Thiếu Hoa biểu tình có chút kỳ quái, tầm mắt xuyên qua bên người hắn không biết nhìn thấy cái gì, nhãn tình sáng lên, sau đó nhanh như chớp kéo qua Từ Văn Uyên, nhìn chuẩn mục tiêu đem đôi môi mình trước mắt mọi người ấn lên môi Từ Văn Uyên.
Đi tới khách sạn Sở Thiếu Hoa nói qua trong điện thoại, vừa đi lên nhà hàng ở lầu ba, Kha Nhất Minh đã bị cảnh tượng cách đó không xa làm chấn động đến ngây người, hai chân như nhũn ra, y lui về sai vài bước, sau đó sắc mặt khó coi xoay người, vội vàng bỏ đi.
“Cậu làm gì!?”
Cũng không phải bởi vì Sở Thiếu Hoa trước mặt mọi người làm như vậy mà tức giận, mà là bởi vì cậu đột nhiên làm thế mới phẫn nộ. Từ Văn Uyên sau khi lấy lại tinh thần, chuyện thứ nhất chính là không lưu tình đem thân thể mảnh khảnh của Sở Thiếu Hoa hung hăng đẩy ra, Sở Thiếu Hoa cả người nặng nề tê liệt quay lại chỗ ngồi.
“Khụ.” Từ Văn Uyên dùng sức không ít, Sở Thiếu Hoa nội tạng tựa hồ như bị va chạm hơi mạnh, cậu cảm thấy khó chịu mà ho nhẹ. Chuyện này, làm cho cậu một lần nữa lĩnh hội sự vô tình của Từ Văn Uyên, căn bản không để ý tình cảm ngày xưa, nói buông ra liền tuyệt đối sẽ không tiếp tục thu hồi lại.
Từ Văn Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, quay người muốn đi khỏi, nhưng lời Sở Thiếu Hoa nói ra làm hắn phải dừng bước lại.
“Vừa lúc nãy Nhất Minh đã tới.”
“Cái gì?”
Từ Văn Uyên khiếp sợ quay đầu lại nhìn cậu.
“Cũng thấy một màn hôn môi của tôi và anh… A.” Sở Thiếu Hoa nhếch môi, tà khí cười khổ, “Y nhất định nghĩ anh phản bội y, Nhất Minh tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho người phản bội y. Cái này, xem làm sao anh hướng y giải thích đây.”
“Sở Thiếu Hoa!” Từ Văn Uyên nhịn không được trừng mắt nhìn cậu, phẫn nộ từng chữ kêu tên cậu.
“Nhưng là, nếu anh thật sự yêu y, như vậy anh mới có thể đủ để làm y tin tưởng anh, không phải sao?” Sở Thiếu Hoa không vì biểu tình tức giận của hắn mà e ngại, ngược lại khiêu khích nhìn về phía hắn, “Nếu anh không thể để y tin tưởng anh, kia bất quá chứng minh anh yêu y còn chưa đủ.”
Từ Văn Uyên không nói thêm gì, thật sâu nhìn cậu, lui về phía sau hai bước, xoay người bước nhanh rời đi.
Sở Thiếu Hoa nhìn bóng dáng vội vàng của hắn, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, bên cạnh không ngừng ném tới ánh mắt tò mò cùng đùa cợt nhưng cậu cũng không để ở trong lòng, cậu nghĩ tới nhiều chuyện trước kia đã xảy ra.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu tuyệt đối sẽ không tin rằng Từ Văn Uyên người như vậy thật sự đối với một người động tâm, thế nhưng hắn lại vì một nụ hôn liền tức giận, nghe thấy Kha Nhất Minh hiểu lầm chuyện của mình thì cả người không khí đều thay đổi.
Trở nên không hề bình tĩnh, biến thành lo lắng bối rối, hoàn toàn không giống với Từ Văn Uyên cậu từng nhận thức, một người tự tin, kiêu căng, đối hết thảy đều có vẻ ung dung tự tại.
Từ Văn Uyên — thật sự đã yêu Kha Nhất Minh.
Tuy rằng không biết từ nay về sau sẽ như thế nào, nhưng cậu chân thành hi vọng Kha Nhất Minh hạnh phúc, bởi vì, y là người cậu yêu, chỉ là chuyện này cậu lại hiểu được quá muộn.
Đúng vậy, chuyện này là sau khi cậu rời đi Kha Nhất Minh, cùng nam nhân khác một chỗ mới hoàn toàn hiểu rõ, tuy rằng cậu tìm được cảm giác mới mẻ cùng mãnh liệt mà cậu từng khát vọng, nhưng trong lòng giống như quên đi cái gì đó, mặc kệ làm cái gì cũng đều như mất mát.
Phát hiện cậu như thế nào cũng quên không được Kha Nhất Minh, hiểu được chính mình kỳ thực là yêu y nên quyết định gọi điện cho y, muốn biết y có phải đã có tình nhân mới hay không, nếu y còn chưa có, nếu y có thể đón nhận cậu, cậu muốn cùng y một chỗ một lần nữa. Lần này, cậu muốn làm cho y yêu Sở Thiếu Hoa, cậu nguyện ý vì y buông tha cho nhiệt tình tự do của cậu, chỉ cần y có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.
Chính là, muộn, quá muộn.
Hiện tại Kha Nhất Minh đã yêu người khác, mà người kia cũng là thật tâm yêu y.
Đây là tình yêu mà Kha Nhất Minh luôn luôn theo đuổi, không hề giữ lại mà yêu đối phương, tin tưởng đối phương, đối với đối phương tận tâm tận lực.
Mà cậu bây giờ có thể làm, chỉ là chúc phúc, chúc phúc y —
Nghĩ tới điều đó, Sở Thiếu Hoa che mặt cười khẽ.
Tuy rằng hiểu được như vậy, kỳ thật ở sâu trong nội tâm vẫn là muốn đem Kha Nhất Minh đoạt lấy, bằng không cậu như thế nào lại làm trò kia trước mặt y, hôn Từ Văn Uyên.
Đáy lòng, vẫn là mong chờ bọn họ sẽ tách ra sao?
Cậu quả nhiên thực tồi tệ đi!
Sở Thiếu Hoa luôn luôn cười, cười đã lâu đều dừng không được, cười đến cuối cùng, nước mắt đều tràn đầy hốc mắt.
***
Gọi điện cho Kha Nhất Minh không ai nhận, suy nghĩ một chút, Từ Văn Uyên quyết định trực tiếp lái xe về.
Bởi vì Kha Nhất Minh phòng ở lúc trước đã bị hắn nửa bắt buộc nửa uy hiếp mà trả lại, đồ đạc của y tất cả đều chuyển vào phòng bọn họ hiện tại đang ở, cho nên Kha Nhất Minh trừ phòng của bọn họ ra, hẳn là không có địa phương khác có thể đi.
Đương nhiên, y cũng có thể chạy tới nhà đồng nghiệp, nhưng hắn vẫn tính trước về nhà xác định một chút.
Buổi tối vừa lúc bảy giờ điểm chuông, Từ Văn Uyên mới về đến nhà, vì mở cửa trong phòng một mảnh tối đen, nghĩ đến Kha Nhất Minh chưa có trở về đang muốn lui ra ngoài tìm người thì đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Kha Nhất Minh sắc mặt khó coi đứng ở trong phòng, ánh mắt sâu thẳm theo dõi hắn.
“Nhất Minh. . .”
Từ Văn Uyên nhẹ nhàng đóng cửa phòng, từng bước một hướng y đi tới.
“Từ Văn Uyên, anh chơi đủ chưa?” Kha Nhất Minh thanh âm trầm thấp ưu thương, y giờ phút này như là khắc chế cái gì đó, làm cho người ta cảm giác áp lực.
“Cái gì?” Từ Văn Uyên khó hiểu y tại sao lại hỏi như vậy.
“Anh chơi đủ rồi đi!” Kha Nhất Minh thanh âm lớn hơn, y dùng lực cúi đầu, bả vai run rẩy, “Anh có thể đem những thứ đó…ảnh chụp cùng đĩa cho tôi chứ…”
“Em đây là ý gì?” Đứng ở bên cạnh y, Từ Văn Uyên cước bộ dừng lại, sắc mặt ngưng trọng.
“Có ý tứ gì!?” Kha Nhất Minh chợt ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, y lớn tiếng quát, “Anh không phải đã muốn chơi chán tôi rồi sao? Anh không phải tính toán đi tìm người khác sao? Như vậy anh hẳn là nên đem mấy thứ dùng để uy hiếp đưa cho tôi chứ, anh hẳn là phải đuổi tôi đi chứ, anh yên tâm, tôi sẽ rời đi, tôi sẽ không vô liêm sỉ tiếp tục dây dưa với anh, anh hoàn toàn có thể yên tâm!”
Từ Văn Uyên trong ánh mắt ngưng tụ hàn quang, hắn liếc nhìn y, âm thanh lạnh lùng nói: “Anh nói cho em ly khai sao? Không có khả năng, em đừng mơ tưởng muốn ly khai anh!”
Kha Nhất Minh bi phẫn lui về phía sau vài bước: “Vậy anh rốt cuộc muốn như thế nào? Rõ ràng đã muốn chơi chán tôi, còn không chịu thả tôi đi? Từ Văn Uyên, làm sao anh có thể vô sỉ như vậy!”
“Anh có nói như vậy sao?” Từ Văn Uyên phi thường không vui nhăn lại mi, trước kia hắn căn bản không quan tâm người khác dùng từ, nhưng hiện tại cái từ “chơi chán” này lại khiến hắn phi thường khó chịu. Cái gì gọi là “chơi chán”, hắn ngay từ đầu đã không có ý chơi đùa!
“Ha?” Kha Nhất Minh cười một tiếng, biểu tình vừa đau thường vừa phẫn nộ, “Đúng a, anh chơi còn chưa đủ, cho nên anh không có tính buông tha tôi, nhưng là cảm thấy chỉ chơi một người không quá thích thú, vì vậy đi tìm người khác đúng hay không?”
Từ Văn Uyên không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn y, qua một hồi, hắn mới thấp giọng hỏi y, “Nhất Minh, em vì sao tức giận?”
“Cái gì mà vì sao chứ?”
Từ Văn Uyên hướng y đi tới từng bước, lấy khí thế truy vấn y, “Cho dù anh tìm người khác, em vì sao phải tức giận, thậm chí là khổ sở? Có phải hay không bởi vì em, yêu anh?”
Kha Nhất Minh bị lời của hắn hù dọa, y vốn là trừng lớn mắt, theo sau một bên lắc đầu, một bên lên tiếng phủ nhân: “Không…mới không phải như thế, làm sao có thể…”
 
“Vậy em vì sao lại tức giận, lại khổ sở như vậy?” Từ Văn Uyên bước nhanh tới, trước khi y kịp chạy trốn dùng sức bắt lấy bờ bai y.
“Tôi… Tôi không biết…” Kha Nhất Minh nhất thời lúng túng. Đây là vấn đề y ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ qua, chỉ biết là nhìn thấy một màn kia thì cả người liền choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững chân.
“Nếu không phải để ý tới anh, em sẽ sinh khí lớn như vậy sao? Nếu không phải yêu anh, em sẽ khổ sở như vậy sao? Nhất Minh, em còn định tiếp tục phủ nhận tình cảm của mình sao? Nhất Minh!”
Kha Nhất Minh bị hắn nắm đến đau nhức, dùng sức muốn ngăn lại tay Từ Văn Uyên, y bởi vì đang chìm trong suy nghĩ của mình không có nhìn thấy vẻ mặt Từ Văn Uyên so với y càng kích động càng sốt ruột. Thấy dù mình cố gắng thế nào cũng không thoát được khỏi Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh không nhịn được muốn sinh khí, cũng càng cảm thấy mình bi thương.
“Từ Văn Uyên, anh buông.”
“Không buông.”
“Buông!” Kha Nhất Minh tận lực muốn kéo hai tay hắn ra.
“Anh không buông, trừ phi em trả lời vấn đề của anh!”
“Trả lời vấn đề gì a…” Kha Nhất Minh bị hắn làm cho sắp nổi điên.
“Em yêu anh.”
“Tôi không….” Kha Nhất Minh theo bản năng lắc đầu.
“Em còn muốn phủ nhận?” Từ Văn Uyên lại càng dùng lực nắm lấy bờ vai y, ánh mắt cũng hơi mị lên, trong đó nổi lên bất mãn cùng vội vàng khi y lần nữa phủ nhận.
“Tôi…” Kha Nhất Minh chậm rãi lắc đầu, sau đó thống khổ chống đỡ, qua một lúc lâu, y mới dùng thanh âm bi thương trả lời hắn, “Nếu…Nếu với anh cùng một chỗ cảm thấy được an tâm, nếu muốn với anh cũng một chỗ, nếu kìm lòng không được quan tâm anh, nếu ngốc cho rằng có lẽ có thể tin tưởng anh thật sự để ý tôi… Nếu, gặp anh cùng Thiếu Hoa thân mật như vậy tâm đều đau đớn… so với lúc trước chứng kiến Thiếu Hoa phản bội tôi còn muốn thống khổ hơn, còn muốn tuyệt vọng hơn lại là yêu… như vậy, như vậy…”
“Đúng, tôi yêu anh.”
Nói xong câu đó, Kha Nhất Minh nước mắt rơi trên khuôn mặt, đồng thời minh bạch chuyện này, cũng là khoảnh khắc kết thúc đoạn cảm tình này.
Cũng không biết rốt cuộc lúc nào lại yêu nam nhân từng thương tổn chính mình, chính là lúc hoàn toàn tỉnh ngộ thì mới biết được đã muốn yêu hắn như thế, so với lúc trước yêu Sở Thiếu Hoa còn muốn sâu sắc hơn.
Là sa vào trong ôn nhu của hắn sao? Hay là đã quen với sự tồn tại của hắn? Hay là y căn bản không ngăn được sự hấp dẫn của hắn?
Cứ như vậy bất tri bất giác, đem trái tim đặt trên người hắn, sau đó bỗng nhiên chứng kiến hắn cùng người khác thân mật như vậy thì cả trái tim nhất thời vỡ thành vô số khối. Đồng dạng trường hợp y gặp qua hai lần, nhưng lúc này đây y đã bị đả kích quá nặng nề, càng làm y tuyệt vọng…
Lời nói chờ đợi đã lâu rốt cuộc đã nghe được, mặc dù thanh âm đối phương nghẹn ngào, nhưng lời y hạ xuống vẫn làm cho hắn cảm thấy dường như có một cỗ nước ấm chảy qua thân thể hắn.
“Đủ rồi đi, Từ Văn Uyên, có thể đem mấy vật kia cho tôi rồi chứ? Có thể thả tôi đi?” Kha Nhất Minh luôn không có ngẩng đầu, nhưng thanh âm của y lại khàn khàn, mang theo âm mũi làm cho người ta dễ dàng có thể phát hiện nhẫn nại của y, nhẫn nại để không khóc lên.
“Nhất Minh…” Từ Văn Uyên gọi lên mới đột nhiên phát hiện thanh âm của mình cũng đang run rẩy, hơn nữa so với y còn khàn hơn.
“Đủ rồi, không cần tiếp tục tra tấn tôi, Từ Văn Uyên, buông tha tôi đi, tôi đã không có khí lực để tiếp tục cùng anh chơi nữa.” Kha Nhất Minh nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nhỏ lên trên sàn nhà, tay y còn đang kéo tay Từ Văn Uyên ra, khí lực to lớn, cổ tay Từ Văn Uyên thậm chí bị y nắm đến đỏ bừng.
“Không, anh không buông, tuyệt đối không.”
“Từ Văn Uyên!”
Kha Nhất Minh mạnh ngẩng đầu, Từ Văn Uyên rốt cục thấy được y bị nước mắt nhiễm ướt khuôn mặt.
“Đừng để tôi hận anh, đừng để tôi khinh thường anh, không cần ép tôi phải chết!”

Kha Nhất Minh dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hét lên, Từ Văn Uyên chỉ lẳng lặng nhìn y, lúc sau y bắt đầu có phần mệt mỏi, không ngừng khóc nức nở thì hắn mới dùng thanh âm trầm thấp thận trọng nói với y: “Nhất Minh, anh biết hành động trước đây của anh thật khó để em tin tưởng, nhưng này đều là sự thật, anh sẽ không phủ nhận cũng sẽ không kiếm cớ. Nhưng mà, mặc kệ trước kia thế nào, sau này, anh sẽ không để em rời khỏi anh, anh muốn em trừ bỏ bên cạnh anh chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể nhìn một mình anh, chỉ có thể yêu một người là anh, anh chính là một người tràn ngập dục vọng độc chiếm như vậy, anh tuyệt đối không cho phép em đi để ý người khác, bởi vì loại suy nghĩ này, cho nên anh có thể hiểu được tâm tình muốn độc chiếm một người của em. Vì vậy, Nhất Minh, anh thề từ nay về sau, trừ em ra, không bao giờ chạm vào người khác nữa. Nhất Minh, anh yêu em.”
Vốn là kinh ngạc đến ngây người, sau đó ngay cả khóc cũng đều quên, Kha Nhất Minh nghĩ dường như mình nghe lầm, chỉ ngây ngốc quan sát biểu tình chân thành tha thiết của Từ Văn Uyên.
“Nhất Minh, đây là anh lần đầu tiên đối với một người nói những lời này.” Từ Văn Uyên chậm rãi buông bả vai y ra, đưa tay lau đi lệ trên mặt y, “Sau này, anh cũng chỉ nói đối với một mình em.”
Kha Nhất Minh không nói gì, ngơ ngác đứng nhìn.
“Nhất Minh, anh biết em sẽ không dễ dàng liền tin tưởng anh, nhưng là anh nguyện ý vì lấy được tín nhiệm của em mà làm bất cứ việc gì. Nếu em nói anh đi chết, anh lập tức liền nhảy lầu.”
Sau khi đem lệ trên mặt y lau sạch sẽ, Từ Văn Uyên ôm lấy y đang đứng ngốc, để mặt y chôn vào trong bờ vai mình.
“Thật sự?” Không biết qua bao lâu, Kha Nhất Minh phát ra thanh âm rầu rĩ.
“Thật sự.” Từ Văn Uyên ôm chặt lấy hắn, ôm tâm tình thấy chết không sờn nhắm mắt lại.
“Tôi muốn anh đem mấy thứ kia… ảnh chụp, còn có đĩa đưa cho tôi…”
Từ Văn Uyên buông Kha Nhất Minh, thật sâu nhìn y một cái, sau đó hắn mới hướng thư phòng, một lát sau, hắn cầm theo một xấp ảnh chụp đi tới, giao trên tay Kha Nhất Minh.
“Chỉ có ảnh?” Chỉ nhìn thoáng qua, Kha Nhất Minh hỏi.
“Chỉ có ảnh thôi. Anh không có dùng máy quay phim thu lại, chuyện đó cũng chỉ là gạt em.” Từ Văn Uyên hướng y thẳng thắn.
Kha Nhất Minh nắm chặt ảnh trong tay, cúi đầu sau đó mới chậm rãi nâng lên, thẳng tắp nhìn về phía Từ Văn Uyên, thong thả mở miệng: “Còn có một việc… Tôi muốn anh tiếp tục làm một chuyện…”
“Việc gì?” Từ Văn Uyên nhìn như bình tĩnh hỏi song nội tâm đã chuẩn bị tốt sẽ bị y
thiên đao vạn quả.
“Tiếp tục…” Kha Nhất Minh thanh âm run rẩy, tay cũng đang run lên, “Tiếp tục, nói lại lần nữa xem…”
“Nói cái gì?”
“…Nói, nói anh yêu tôi.”
Từ Văn Uyên vẻ mặt kinh ngạc, còn y thì khẩn trương cúi đầu.
“Nhất Minh!”
Từ Văn Uyên tiến từng bước lên, dùng sức ôm lấy y.
“Nhất Minh, anh yêu em.” Từ Văn Uyên dùng hết khí lực toàn thân, giống như là muốn đem y tiến vào trong thân thể mình, “Mặc kệ nói bao nhiêu lần cũng có thể, anh yêu em, anh yêu em.”
Kha Nhất Minh đem mặt chôn lên vai hắn, qua đã lâu mới đem hắn ôm lấy, thật vất vả lệ mới ngừng lại chậm rãi chảy ra.
“Em chỉ tin anh một lần, Văn Uyên, nếu lần nữa, em sẽ không tiếp tục tin tưởng anh.”
Y để mình liều một lần, tiếp tục cược một lần, để mình tin tưởng người nam nhân này, cho mình một cơ hội cũng cho hắn một cơ hội.
Không phải y khoan dung, mà là y phát hiện mình nếu không cho hắn một lần cơ hội, là đối với chính mình tàn nhẫn, bởi vì, nếu thật muốn y rời đi, y thậm chí không biết từ nay về sau phải như thế nào sống được.
Bởi vì, y thật sự đã yêu hắn.
“Ân, anh biết, anh đã biết.” Từ Văn Uyên hướng y khẳng định, “Anh sẽ không buông em ra, Nhất Minh, cám ơn em nguyện ý tin tưởng anh.”
“Anh không thể lần nữa lừa gạt em.” Kha Nhất Minh đem nước mắt lau trên quần áo hắn.
“Được.” Từ Văn Uyên dùng sức gật đầu, hướng y cam đoan.
“Không thể lần nữa cùng người khác kết giao.”
“Được.”
“Cũng không thể cùng những người khác lên giường.”
“Được.”
“Không cho phép…tiếp tục chụp mấy loại ảnh này.”
“Được.”
“…Buổi tối không thể làm nhiều lần như vậy.”
“…Được.”
“Còn có, một tuần chỉ có thể làm hai lần.”
“Nhất Minh… năm lần.”
“Không muốn.”
“Nhất Minh…”
“Nhiều nhất ba lượt, không cho phép tiếp tục theo em cò kè mặc cả!”
“A… Hảo…” Hẳn nhiên đáp ứng đến tâm không cam tình không nguyện, nhưng vì ngày sau suy nghĩ, Từ Văn Uyên vẫn là đáp ứng trước, chỉ là trong ánh mắt của hắn, lại mơ hồ thoáng hiện tia quang mang gian trá.
Buổi tối ngày đó, bọn họ cứ như vậy ôm nhau cùng một chỗ, cảm thụ được sự ấm áp lẫn nhau.
Từ lúc nào, ảnh chụp từ trong tay rơi xuống trên sàn nhà rải rác khắp mặt đất bọn họ cũng không biết, chính là không ngừng thì thầm giống như muốn nói ra hết ái ý, không ngừng nhìn chăm chú vào đối phương, tựa như muốn đem giọng nói, vẻ mặt, nụ cười của đối phương in dấu thật sâu vào trong lòng.
Đêm đó gió ấm áp, nhẹ nhàng thổi, không khí ở giữa bọn họ cũng là ấm áp cùng nhu tình như thế.
Sự thật chứng minh, Kha Nhất Minh phòng bị dù chu toàn cũng đánh không lại sự giảo hoạt của Từ Văn Uyên.
Ước định hảo vào buổi tối không thể làm nhiều lần nữa, Từ Văn Uyên thật là thủ tín làm theo, cho nên buổi tối chỉ làm ba lượt, bất quá không tính là làm nhiều, nhưng mà, mỗi một lần thời gian hơi dài thôi.
“Từ. . . Văn Uyên. . .”
Nửa mình dưới bị vô số lần xỏ xuyên qua đã muốn chết lặng, phần eo dưới, hoàn toàn không có tri giác gì. Kha Nhất Minh cố sức mở to đôi mắt sương mù, đem hết toàn lực muốn đẩy ra thân thể của người đang áp phía trên mình, lại không có chút hiệu quả nào.
Kha Nhất Minh có được một bài học, đó là tuyệt đối không cần cùng lang (sói) nói điều kiện, nếu không ngươi là như thế nào bị ăn đến sạch sẽ cũng không cần nói.
“Nhất Minh….”
Từ Văn Uyên dừng trừu động, nâng cằm Kha Nhất Minh lên, tặng một nụ hôn tối chân thành của mình.
“Uhm…” Môi bị mút hôn đến sưng đỏ sau mới được lấy lại tự do, Kha Nhất Minh dùng thanh âm khàn khàn gian nan nói, “Đủ, đủ rồi…”
Còn chưa có kịp vui mừng vì từ hôm nay về sau sẽ không cần mỗi ngày đều làm đến đau nhức mỏi lưng, Kha Nhất Minh liền khắc sâu được sự tình chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp ngược lại lại càng nghiêm trọng.
Nói cái gì tuy rằng bắn ra nhưng không có rút ra ngoài liền chỉ tính một lần, cho nên mỗi lần đều là thật sâu vùi vào trong cơ thể y bắn ra sau lại đang trong thân thể y tiếp tục một vòng tình sự mới, làm y khóc không ra nước mắt, lại một lần nữa ghi nhớ kĩ Từ Văn Uyên là một nam nhân giảo hoạt ra sao.
“Không đủ…” Từ Văn Uyên eo thon nhất đính (đẩy), lại tiến công vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, “Sau tối nay lại phải đợi cách một đêm nữa mới có thể làm, vì bù lại phần của ngày mai, hôm nay anh nhất định phải làm đến thỏa mãn.”
“Uhm…” Kha Nhất Minh phát ra tiếng than nhẹ như khóc.
Nếu cơ thể còn có khí lực, y thật sự rất muốn cấp cho nam nhân trước mắt một cái tát, đánh đến khi khuôn mặt hiện đang giương giương tự đắc tràn ngập khí tức tà ác dâm mị này sưng lên.
“Yên tâm đi, Nhất Minh.” Cầm lấy tay vô lực của y, đôi môi nóng rực hôn lên lưng y, “Anh sẽ không lại đi tìm người khác phát tiết dục vọng. Nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt vì anh muốn dùng toàn bộ nhiệt tình đều chuyên tâm yêu một mình em —— ”
“…” Kha Nhất Minh hết chỗ nói rồi. Nếu bình thường nghe được câu này, chỉ sợ bất luận là ai cũng sẽ tâm hoa nộ phóng, nhưng mà, hiện tại, dưới tình huống như vậy, Kha Nhất Minh thầm nghĩ tức khắc quên luôn đi. Y thật sự khó có thể tưởng tượng chính mình đến khi thỏa mãn hết dục vọng của Từ Văn Uyên sẽ là cái tình trạng gì, tóm lại, ngày mai không thể xuống giường là khẳng định.
“Văn Uyên… Đủ rồi… Em chống đỡ không nổi nữa…”
Ngày mai không thể xuống giường thì y sẽ không thể đi làm, nếu như theo ước định cùng Từ Văn Uyên mỗi tuần chỉ có thể làm ba lượt, y xin phép nghỉ số lần liền quá nhiều rồi. Cấp trên đã nói qua, nếu y lại tiếp tục xin nghỉ, y liền đừng nghĩ đến đi làm nữa.
“Như thế nào biết, anh xem em còn có thể nói chuyện đó thôi.” Từ Văn Uyên nhếch môi, tà tà cười. Tay sờ lên phân thân ở giữa chân Kha Nhất Minh, quen thuộc vuốt ve.
“A a… Không, thật sự không được… Văn Uyên…”
Dục vọng nóng rực nhanh chóng loan khắp thân thể, nước mắt đều không kiềm được chảy ra, y cố gắng mở to ánh mắt rưng rưng, cầu xin nhìn nam nhân phía trên người không chịu buông tay. Chính là, y giờ phút này bộ dạng rơi lệ thoạt nhìn thật đáng thương, ở trong mắt nam nhân lại giống như là đang quyến rũ hắn.
Phân thân Từ Văn Uyên lại tăng một vòng, khiến Kha Nhất Minh càng cảm giác rõ được dục vọng của hắn tràn ngập trong thân thể phát tán ra nhiệt độ cùng rung động, thậm chí cả nhịp đập nơi đó y đều có thể nhất nhất cảm giác được.
“Không…”
Ý thức đươc kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, Kha Nhất Minh bắt đầu bối rối xin tha.
“Văn Uyên…Ân!”
Liền ở tư thế chôn trong thân thể y, Từ Văn Uyên đem y lật người nằm trên giường, sau đó kéo hai tay y nâng lên trên người hắn, từ sau lưng y bắt đầu trừu động.
“Không. . . Ân. . . Ngày mai. . . Phải đi làm. . .”
“Yên tâm, anh sẽ giúp em xin nghỉ.” Một bên vẫn trong thân thể y không ngừng ra vào, Từ Văn Uyên vừa thở hổn hển trả lời.
“A. . . Không, không thể xin nghỉ. . .. . .”
“Công việc kia liền bỏ đi!”
“Không được!”
Vốn nói không rõ ràng Kha Nhất Minh đột nhiên lớn tiếng hô lên, khiến Từ Văn Uyên dừng lại luật động, từ phía sau lưng gắt gao đem y ôm lấy.
“Kia phải làm gì?” Từ Văn Uyên giật giật dục vọng chôn trong y, làm y hiểu được giờ phút này trước mặt y là dạng tình huống gì. Nói là dữ dội cũng không đủ, chỉ cần chút nhẫn nại rất nhỏ như sợi tóc vừa đứt, hắn liền không để ý nữa mà yêu y.
“Uhm…” Kha Nhất Minh khó khăn nén xuống thân thể run rẩy. Dục vọng Từ Văn Uyên quá mức mãnh liệt, giống như bài sơn đảo hải mà hướng y ép tới, khó có thể chống cự cũng không thể cự tuyệt.
“Uhm…Tối, tối đa…. hủy bỏ…” Những lời này, Kha Nhất Minh do dự hồi lâu mới nói ra miệng. Nhưng vừa nghĩ tới tình huống hiện tại so với trước còn nghiêm trọng, y thà rằng hủy bỏ ước định trước đó của bọn họ.
“Hủy bỏ cái gì?” Từ Văn Uyên biết rõ còn cố hỏi, chính là muốn nghe chính miệng y nói ra.
“Hủy bỏ ước định. . .”
“A?”
“Chính là, một tuần chỉ có thể làm ba lượt…” Kha Nhất Minh càng nói thanh âm càng nhỏ, loại lời nói đáng xấu hổ này y thật là không muốn nói ra khỏi miệng.
“Ý là sau này mỗi ngày đều có thể làm sao?” Từ Văn Uyên hai mắt trong đêm tối sáng ngời lên.
“Uhm…Ân…” Kha Nhất Minh khuôn mặt giống như lửa đốt nóng lên dùng sức vùi vào trong gối.
“Như vậy buổi tối sao? Buổi tối có thể làm vài lần…” Từ Văn Uyên ghé vào lỗ tai y thổi nhiệt, có điểm lòng tham không đáy.
“Tùy… tùy anh!” Kha Nhất Minh phát ra thanh âm rầu rĩ, giống như cam chịu.
“A!” Hảo mưu được thực hiện, Từ Văn Uyên biết điều không tiếp tục bức bách y, từ sau lưng y hạ xuống những cái hôn nồng nhiệt, rất nhanh, hắn lại ra sức động dục vọng của mình, đòi lấy càng nhiều khoái cảm từ nơi mềm mại nóng ấm thuộc về Kha Nhất Minh.
Lần này, cuối cùng xuất trong thân thể Kha Nhất Minh, hắn tiếp tục chôn bên trong, cũng không tiếp tục tra tấn khối thân thể đã muốn vô lực nhúc nhích của y, dù sao, tương lai còn dài nha, nếu quả thật khiến Kha Nhất Minh không thể đi làm, “Tính” phúc hắn từ nay về sau cũng thật sẽ không ổn.
Tuy rằng Kha Nhất Minh đi làm là công ty nhỏ, nhưng y thích công việc này, cho nên hắn không muốn cướp đoạt hứng thú của y, ngược lại, nếu như những chuyện có thể làm cho y vui vẻ, hắn đều muốn nhất nhất đều thỏa mãn y.
Bởi vì, hắn yêu y.
Chỉ thế thôi.
Từ Văn Uyên hôn lên khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt y đang dần dần đóng lại mà thiếp đi. Cuối cùng, dưới ánh đèn ôn nhu từ ngoài phòng rọi vào, xác thực y đã lâm vào mộng đẹp, hắn vuốt môi y, thâm tình nói nhỏ:
“Săn bắt thành công.”
>>Hết chương 9<<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.