Tù Phi Tà Vương

Chương 126:




Leng keng !~~~~ Kiếm trong tay Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên rơi xuống đất, trên cổ tay xuất hiện một cây châm nhỏ dài, sáng quắc, lập tức dòng máu tươi trào ra chảy dọc xuống theo cổ tay hắn. Ánh mắt hắn lạnh như băng sương, ngữ điệu chậm rãi không mang theo chút tình cảm: - Ngươi vì hắn mà đả thương cô vương! – trong đôi mắt kia tràn ra một tia u thương khó phát hiện. Ngay sau đó hắn nâng mắt nhìn chằm chằm Cảnh Dạ Lan đứng trước mặt, trong con mắt màu vàng yêu dị thâm thúy không còn một tia độ ấm. Tim Cảnh Dạ Lan như đột ngột bị đâm một nhát, chấm nhỏ đau đớn không ngừng lan ra trong lòng, từng chút từng chút nhức nhối. Gương mặt vẫn quen thuộc nhưng hiện tại giơ lên một nụ cười lạnh lẽo khiến cho người ta dựng cả tóc gáy. Âm thầm hít một hơi sâu, ánh mắt Cảnh Dạ Lan rời khỏi khuôn mặt hắn, bình thản nói: - Ta đã nói rồi, chuyện của ta không cần làm liên lụy tới người khác! - Cô vương cũng từng nói, ngươi là tù nô của cô vương, chỉ phục tùng duy nhất mình cô vương. Ai dám liếc mắt nhìn ngươi một cái thì cô vương sẽ lấy mạng của hắn! Hiên Viên Khanh Trần lao nhanh tới, vươn cánh tay ra kéo Cảnh Dạ Lan rời khỏi người Tô Vân Phong. - Không liên quan tới những người khác, buông tha cho bọn họ! – mặt Cảnh Dạ Lan không hề thay đổi nhìn hắn, vòng tay ôm lấy chính mình. - Ngươi không có tư cách yêu cầu cô vương làm bất cứ chuyện gì! – hằn gầm lên, đảo mắt nhìn tới Tô Vân Phong đang đứng một bên, vẻ mặt đầy lo lắng. Nữ nhân của Hiên Viên Khanh Trần ta dù ta có không cần nữa thì cũng không tới phiên Tô Vân Phong ngươi! Nhất là Hoa Mị Nô, dù có chết thì cô vương cũng phải cầm tù hồn phách của nàng ở bên người. Ánh mắt phẫn hận của hắn ngược lại nhìn Cảnh Dạ Lan trong lòng, cánh tay bị thương niết chặt nàng, dường như hắn đã dùng hết khí lực toàn thân. Vết thương đau nhức, tựa hồ chỉ có thể dùng một sự đau đớn khác mới có thể làm dịu đi. - Người đâu, mời Vân vương gia ở lại trong lao thất, trông giữ cẩn thận! – hắn ra lệnh. - Hiên Viên Khanh Trần… – Cảnh Dạ Lan hô nhỏ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt vì quá kích động mà nổi lên một tầng màu xanh ngắt. Dĩ nhiên Hiên Viên Khanh Trần đang trong cơn giận dữ nên không thấy đươc biến hóa rất nhỏ này của nàng, chỉ lạnh lùng nói: - Nếu ngươi còn dám nhiều lời thì cô vương nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Cảnh Dạ Lan trừng mắt tương đối, nhưng lập tức yết hầu nghẹn cứng, trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt phun hết ra khiến mặt đất nhiễm một mảng đỏ tươi. Tô Vân Phong vẫn bất động nãy giờ cuống quít hô lên: - Mị Nô! – hắn bước lên một bước muốn ôm lấy cơ thể đang ngã xuống của nàng. Một cánh tay hữu lực nhanh chóng đẩy hắn ra. - Cút! – Hiên Viên Khanh Trần đã sớm hơn một bước tiến lên ôm lấy Cảnh Dạ Lan. - Bắc An vương, chuyện hôm nay là do ta không đúng, nhưng Mị Nô vừa rồi đau đớn khó nhịn nên ta mới có… - Ngươi câm miệng! Tô Vân Phong, ngươi đừng tưởng mình là hoàng tộc của Lan Lăng mà cô vương không dám làm gì với ngươi! – hắn bế Cảnh Dạ Lan lên, nhìn tới vết máu làm nổi bật vẻ mặt không chút huyết sắc của nàng; lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt nàng có điểm dị thường. - Trông coi Vân vương gia, hầu hạ cẩn thận! – khi hắn ôm Cảnh Dạ Lan rời khỏi nhà lao thì nghiến chặt răng, oán hận phân phó hạ nhân. - Thuộc hạ đã rõ! Tô Vân Phong nhìn Hiên Viên Khanh Trần bế nàng đi, rất nhanh bóng dáng đã biến mất khỏi tầm mắt, tâm mới được thả lỏng chút lại bị kéo dựng lên. Biết rõ đây là cái bẫy nhưng hắn vẫn nhảy vào! Nụ cười chua sót gợi lên, chỉ mong nàng không có chuyện gì là tốt rồi… Trong Ngọc Thần cung, Vô Ngân đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần chờ lát nữa bọn họ trở về. Dược trên bàn là do y khổ tâm nghiên cứu chế tạo, một khắc nữa sẽ được sử dụng. Thấy Khanh Trần nổi giận đùng đùng đi vào, trong lòng hắn là Cảnh Dạ Lan với vẻ mặt xanh ngắt, xem ra dược mà y đưa cho nàng đã bắt đầu có hiệu quả. - Dược đã chuẩn bị tốt, tự ngươi làm đi! – y thấp giọng nói rồi xoay người rời đi. Việc y có thể làm chỉ tới mức này mà thôi. Hiên Viên Khanh Trần đặt Cảnh Dạ Lan nằm xuống giường, mắt lạnh nhìn nàng thống khổ quay cuồng mà vẫn không chịu hé răng than một tiếng đau trước mặt hắn. Cây châm trên cổ tay trong lúc bế nàng trở về đã bị gãy, một nửa còn lại găm vào da thịt. Tayhắn cầm lấy đoạn châm gãy không rút nó ra, ngược lại ấn nó xuống thật mạnh. Động tác chầm chậm khiến cho hắn cảm thụ được rõ ràng đau đớn tới tận xương tủy. Bắt đầu từ mười tuổi hắn đã học được cách quên đi đau đớn, là vì một nữ nhân; nhiều năm sau hắn lại một lần nữa cảm thụ được đau đớn, cũng bởi vì một nữ nhân. Hoa Mị Nô? Ngươi là Hoa Mị Nô sao? Hắn tới gần nàng, dùng sức đem cơ thể nàng nâng lên ngang với mặt mình. - Ngươi lại muốn làm cái gì. Mau buông ta ra! – Cảnh Dạ Lan đau tới mức hít thở không xong, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân đang cúi người nhìn mình. - Nói, ngươi là Hoa Mị Nô? – hắn không thể giải thích nổi, vì sao giọng điệu, lời nói và hành động của nàng không hề giống với trước? Vì sao nàng vốn là một người nhu nhược, yếu đuối mà đột ngột biến thành một người quật cường, mạnh mẽ, hơn nữa thân thủ rất tốt? Tất cả những nghi hoặc này chỉ có thể giải thích bằng một lý do đó là hoàng huynh hắn đã tìm thế thân cho Hoa gia! Nhưng mà dấu vết cắn của hắn lưu lại trên người nàng thì nên lý giải thế nào? Vết thương kia rõ ràng là thành sẹo đã nhiều năm, làm giả không được! - Có đúng hay không thì quan trọng lắm sao? – nàng chợt thấy hắn thực đáng buồn cười, vẫn cố chấp với vấn đề này. – Từ lúc bị tứ hôn cho ngươi thì Hoa Mị Nô trước kia đã chết, hiện tại ta không còn là kẻ đáng thương, dễ dàng để cho người ta bài bố nữa! - Câm miệng! – hắn quát lớn; mặc kệ có phải nàng hay không thì hắn chỉ biết là nàng không muốn gả cho hắn, một lòng muốn chết. Nàng không cần sủng ái mà hắn ban tặng, nhiều lần chạy trốn, thậm chì vì Tô Vân Phong mà ra tay khiến hắn bị thương. Vì sao hắn vì nàng làm tất cả, còn nàng thì không nhìn thấy; lúc nào cũng chỉ cố chấp nhìn một chỗ, dùng ánh mắt oán hận mà hận hắn… Bưng chén thuốc trên bàn lên, ánh mắt lãnh liệt của hắn chăm chăm nhìn nàng: - Cô vương sẽ không mềm lòng với ngươi nữa, vì ngươi cũng là kẻ không có tim! – nói xong, hắn ngửa đầu uống bát dược, bàn tay quấn lấy mái tóc dài của nàng, kéo người nàng lên. Một tay hắn bóp cằm nàng buộc nàng phải há miệng ra. Da đầu Cảnh Dạ Lan như bị bứt lốc lên, đau đớn ập tới, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng. Sau đó, nước dược lạnh ngắt được Hiên Viên Khanh Trần truyền vào miệng nàng, đầu lưỡi quấn quanh, toàn bộ dược đều trôi xuống yết hầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.