Năm xưa bị người này gây bất lợi, không ngờ người không muốn gặp lai xuất
hiện ngay trước mặt; đã thế thì dù chỉ một giây cũng cho ngươi đựơc rảnh rỗi rồi.
Người đến là y, Cảnh Dạ Lan lạnh mặt tiến tới sát chậu than. “Tách” một
tiếng, trong chậu thân nổ một tiếng, bụi lửa bay lên. Nàng tùy tay xoa
nắn đặt hờ lên trên chậu than sưởi ấm.
Vô
Ngân vẫn đứng đó chỉ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dừng lại bàn tay của
nàng. Một đôi tay khéo léo trắng nõn, không có nhiễm một chút vết chai
sạn, móng tay hơi hơi hồng nhạt giống như một đóa mai năm cánh vậy.
TayCảnh Dạ Lan có điểm không được tự nhiên, lúc này nàng mới thở hắt ra một tiếng, ngoái đầu lại nhìn y:
-
Đêm khuya ngươi tới tìm ta vì muốn đứng ở chỗ đó hả? Nếu đúng vậy thì
mời ngươi mau đi ra ngoài mà đứng, đừng có làm phiền tới giấc ngủ của
ta.
-
Bàn tay của vương phi rất đẹp! – Vô Ngân tán thưởng, Cảnh Dạ Lan thấy ý
cười trong mắt y đúng chất của một tên hồ ly giảo hoạt.
- Có gì nói thẳng, nói xong thì cút đi! – nàng chán ghét bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, nhất là Hiên Viên Khanh Trần và y.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần thì yêu dã, câu hồn đoạt phách, bá đạo lại
mãnh liệt mang theo dục vọng chiếm hữu, người ta nhìn mà có cảm giác như bị hắn cắn nuốt vậy; còn Vô Ngân thì như cái bóng lúc nào cũng ở sau
hắn, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua thì đôi mắt thâm thúy của hắn khiến
cho nàng nghĩ tới một con người khó có thể dò xét được năng lực, suy
nghĩ.
Nụ cười của Vô Ngân càng thêm sáng lạn”
-
Không thể ngờ được cánh tay như ngọc của vương phi làm sao lại luyện
được một hảo tuyệt kỹ như vậy. – Hoa Mị Nô sinh ra trong gia đình nhà
quan, từ nhỏ đã có người hầu hạ, bàn tay nho nhỏ như không có xương kia, trắng noãn không tỳ vết sao có thể sử dụng được châm một cách thành
thạo chứ?!
Ánh mắt Cảnh Dạ Lan động, chẳng lẽ đã để lại giấu vết gì khiến y tìm ra được?
- Có ý gì chứ?
-
Đêm đó Vân vương gia đào thoát, Vô Ngân phụng mệnh tới đại lao xem xét
thì có phát hiện ngoài ý muốn một thứ. Nó đã khiến cho ta suy nghĩ trăm
ngàn lần vẫn không thể nào giải thích nổi, sao nó lại có ở nơi đó? – y
mỉm cười hỏi Cảnh Dạ Lan. – Vương phi có biết không?
-
Không biết, không quan tâm! – Cảnh Dạ Lan cũng cười lại, xoay người trở
lại ngồi xuống giường, miễn cưỡng dựa vào thành giường. Trong đầu nhanh
chóng chuyển động, có thứ gì rơi vào tay Vô Ngân chứ?
-
Vương phi, có thể nào người đã bỏ quên thứ gì đó hay không?! – khẩu khí
Vô Ngân như trách cứ, bàn tay mở ra, một cây châm nhỏ nằm yên trong lòng bàn tay y, lóe lóe sáng.
Là
nó! Nàng nghĩ lại, hôm đó nàng bắn châm tới một gã binh lính rồi vội vã
kéo hắn tới giấu ở chỗ bí mật gần đó nhưng không có nhớ rút ra.
- Ngươi muốn thế nào? Thứ này thì có thể chứng minh được cái gì chứ? – Cảnh Dạ Lan trấn định lại nhìn hắn.
-
vương phi yên tâm, hôm đó Vô Ngân đã giúp người xử lý tốt mọi chuyện,
ngoại trừ người và ta thì không có người khác sẽ biết chuyện này. Chỉ là e tên lính bị người giết chết phỏng chừng đến chết cũng không biết được ai đã hạ thủ! – Vô Ngân mặc dù cười nhưng trong đôi mắt không có lấy
nửa phần ý cười.
Ra
tay nhanh, chuẩn, ngoan độc, hơn nữa trong thời gian ngắn lại có thể
giết người trong đội thiết huyết quân của Khanh Trần, thân thủ như vậy
không thể nào xuất hiện từ một tiểu thư danh môn con nhà quan được.
Cảnh Dạ Lan thu hồi ý cười, cuối cùng vẫn để lại dấu vết khiến y nắm được.
-
Tốt với ta như vậy sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên trực tiếp nới với hắn,
phân tình nghĩa này của ngươi quả thực ta nhận không nổi. – mọi chuyện
đã tới nước này, hai mặt nàng đã giáp địch, so với việc ngồi im để bọn
họ trói chân tay chờ chết thì chi bằng đập nồi dìm thuyền, bí quá hóa
liều thử một lần.
-
Nói với hắn cái gì? Nói với hắn là người cứu Tô Vân Phong? Hay là nói
với hắn rằng người không phải là Hoa Mị Nô? – ngữ khí Vô Ngân bình thản, giờ phút này không chỉ đáy mắt không có ý cười mà ngay cả trên gương
mặt trước nay vẫn hiện hữu ý cười cũng đã biến mất. Thậm chí y còn tỏ ra một bộ cảnh giác.
-
Lời của ngươi nói đúng là kỳ quái. Chuyện ta cứu Tô Vân Phong không giả, ngươi dựa vào cái gì nói ta không phải là Hoa Mị Nô chứ? – Cảnh Dạ Lan
tuyệt không có ý sợ hãi, ngược lại nàng có chút hứng thú muốn biết Vô
Ngân sẽ nói nguyên nhân gì. Còn có chuyện hôm mở tiệc rượu lần đó vì sao Hiên Viên Khanh Trần lại trở mặt thay đổi thái độ với nàng nhanh như
vậy?
-
Kỳ thực vương phi đã hiểu rõ mọi chuyện, thứ cho Vô Ngân vô lễ nói một
câu, có lẽ Hoa Mị Nô đã sớm không còn trên trần thế. – nói tới đây,
trong mắt y phụt ra một đường ánh mắt sắc bén bắn thẳng tới người Cảnh
Dạ Lan. Có lẽ Khanh Trần đã sớm biết được điều này nhưng hắn không chịu
xác thực và thừa nhận.
-
Ngươi nói cũng không có sai, Hoa Mị Nô đã tự sát trước khi được gả cho
hắn, còn ta là một sinh mệnh được nhận lấy thân thể của nàng, sống một
cuộc đời mới! – nàng giương mặt lên, quan sát ánh mắt Vô Ngân. Trong đôi mắt hẹp dài kia, lần đầu tiên nàng phát hiện vẻ mặt lần đầu tiên xuất
hiện của Vô Ngân. – Ta vốn không phải là Hoa Mị Nô, bị ngươi và hắn tra
tấn cho tới tận ngày hôm nay ta còn thật lòng cảm thấy nàng chết đi đúng là chuyện tốt. Trước kia, Hoa Mị Nô nhát gan yếu đuối nhưng lại có một
chuyện duy nhất đối nghịch đó là dù có chết cũng không muốn gả cho tên
khốn Hiên Viên Khanh Trần; bằng không nàng khi còn sống hẳn rất đáng
giá, luyến tiếc cuộc đời!
Bàn tay nắm chặt lại, sự bình thản khó khăn lắm mới tụ lại chợt tiêu biến, thay vào đó là phẫn nộ.
Nàng chiếm dụng thân thể này nhưng vẫn có thể cảm nhận được ý thức của nàng
ấy. Hơn nữa nghe những lời Hoa Thanh Nho nói, Cảnh Dạ Lan cũng có thể
hiểu được một chút.
Nữ
nhân đáng thương này đại khái vì trước kia quá thích Hiên Viên Khanh
Trần, lại không biết vì sao bị hắn hận nên tâm nàng vẫn luôn mâu thuẫn.
Nàng vừa yêu vừa sợ hắn, nên trước đêm bị người phu quân trước là đương
kim hoàng thượng hối hôn hạ gả cho Hiên Viên Khanh Trần thì nàng chỉ có
cách chết đi mới giải thoát được tất cả mâu thuẫn.
-
Cho dù nàng có làm cái gì thì Hiên Viên Khanh Trần cũng không thể đối xử với một nữ tử yếu đuối, nhỏ tuổi như vậy được. – trong mắt Cảnh Dạ Lan
nảy lên hai ngọn lửa.
Đêm tân hôn, nàng quỳ gối nhìn Hiên Viên Khanh Trần ở trên giường hoan ái
với người nữ nhân khác, tim Hoa Mị Nô nhói đau; Nàng có thai, Cảnh Dạ
Lan dường như có thể cảm nhận được thân thể này đối với đứa nhỏ có một
thứ yêu thương mãnh liệt; Đứa nhỏ không còn, Tiểu Khả mất, nàng khổ sở
chìm sâu vào đáy sâu vực tối, tận đáy lòng có một nỗi bi ai không người
nào hiểu được, trong đó cũng có một phần của Hoa Mị Nô.