Ánh mắt Cảnh Dạ Lan biến lạnh, y không nói sai, dù nàng có thoát khỏi Hiên
Viên Khanh Trần thì sau này vẫn không thoát khỏi những lúc bị độc phát.
-
Vô Ngân, ta không có bản lĩnh như ngươi nói, chiến sự giữa Lan Lăng và
Đại Nguyệt, ai thua ai thắng không nằm trong tầm tay của ta.
Ngược lại, Vô Ngân tràn đầy tự tin nói:
-
Vương phi, thân thủ của ngươi không tồi, có thể đột nhập vào đại lao của Bắc An giúp Tô Vân Phong trốn thoát; chỉ luận về sự gan dạ, táo bạo này đã đủ làm cho Vô Ngân bội phục rồi!
-
Vân vương gia tốt xấu gì cũng là ca ca của Tĩnh Uyển, các ngươi ngang
nhiên dụng hình với hắn, khiến hắn bị thương nặng nên mới khiến cho
chiến sự này diễn ra. Tất cả đều do Hiên Viên Khanh Trần gieo gió gặt
bão!
-
Vân vương gia đúng là bị dụng hình nhưng không có nghiêm trọng như vương phi nói. Hiện tại đội ngũ đang trấn thủ biên cương chính là do Vân
vương gia tự mình chỉ huy. – Vô Ngân ngẩn người, lập tức hiểu được
chuyện này hẳn là do Khanh Trần giận quá nên mới nói với nàng như vậy.
Không có bị thương nặng? Nhưng mà Hiên Viên Khanh Trần không nói như thế này
mà. Cảnh Dạ Lan tựa người vào bên giường, trong đầu hỗn loạn cả lên. Tối nay được nghe những chuyện mà nàng muốn biết, điều này khiến nàng nhất
thời không tiếp nhận cho hết được.
Vô Ngân thấy nàng không nói thì nói nhỏ một tiếng:
-
Thỉnh vương phi suy nghĩ một chút, có thể giúp chính mình vĩnh viễn
thoát khỏi Khanh Trần, đồng thời còn có thể giải độc trên người, có gì
mà không thể làm chứ?!
- Vì sao ngươi phải làm như vậy? – đúng lúc Vô Ngân xoay người rời đi thì nâng mắt lên, hỏi.
Thân ảnh Vô Ngân đứng trước doanh trướng, gió thổi tới lay động ống tay áo
phất phơ, dưới ánh trăng chiếc bóng của y bị kéo dài ra. Khi y ngoái đầu nhìn lại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mông lung mờ mịt, đẹp tới nỗi
khiến cho người ta cảm thấy y không có thực.
-
Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy Khanh Trần chịu đau khổ thế nào, ta và hắn
đều cùng nhau cố gắng vươn lên nên chúng ta không muốn thua! – lời nói
của y phiêu tán vào trong gió, một ý cười thản nhiên vung lên nơi khóe
miệng, nhanh chóng lướt qua.
Những người không có trải qua những năm tháng kia thì không thể hiểu được
những gì mà y và Khanh Trần đã phải vượt qua và đối mặt; cho nên y chính là người hiểu được con người của chính mình nhất, vì mục đích mà cố
gắng, thậm chí không từ thủ đoạn để đoạt được hoặc là hủy diệt hết tất
cả.
Trong doanh trướng lại khôi phục lại im lặng, chậu than nóng dường như đã sắp tàn, thân thể Cảnh Dạ Lan chợt thấy lạnh. Kéo tấm chăn bó sát lấy cơ
thể, nàng cố gắng làm cho chính mình mau ngủ nhưng mắt cứ mở trừng, bất
an trong lòng khiến cho nàng không thể nào ngủ được…
Một đêm này không chỉ có nàng không ngủ được.
Trong doanh trướng của Vô Ngân đã có người ngồi đó chờ y. Y sờ sờ cái gáy,
cái người này hình như thích xuất hiện vào những lúc mà y không nghĩ tới nhất. Cười khổ một tiếng, Vô Ngân vẫn bước vào trong.
-
Đã hơn nửa đêm, ngươi không ngơi mà tới tìm ta làm cái gì? – y quay ra,
tiêu sái tới bên giường nằm xuống.- Hiên Viên Khanh Trần đã chờ khá lâu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Vô Ngân.
Vô Ngân miễn cưỡng mở mắt, thanh âm ủ rũ vô cùng:
-
Ngươi thật là có tâm nha, thấy ta và nàng sao không đi vào chứ; bằng
không ngươi đã biết được nhiều thứ mà ngươi không biết rồi. – y xoay
người, tiếp tục ngủ.
Thanh âm của Hiên Viên Khanh Trần có điểm tức giận:
- Ngươi đi nói cái gì?
Hắn dựng riêng cho Cảnh Dạ Lan một doanh trướng, phái người canh giữ khắp
bốn phía; không phải vì sự nàng đào tẩu mà vì đại quân không có mang
theo Tiểu Ngôn, hắn sợ lúc nàng bị độc phát không có người nào phát hiện kịp thời sẽ không ổn. Nàng dù có chết cũng không chịu mở miệng đi cầu
mình!
- Nói rất nhiều, ngươi hỏi chuyện gì? – Vô Ngân lầu bầu.
-
Vô Ngân! – rốt cuộc thì hắn cũng không giữ được bình tĩnh, vọt ngay tới
trước mặt y. – Ngươi không được nói gì với nàng! – hắn không muốn Hoa Mị Nô biết một chút gì về chuyện của hắn.
-
Hừm, ta đúng là tiểu nhân rồi! – Vô Ngân mở trừng mắt, ngồi bật dậy nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Lâu rồi Khanh Trần không có sốt sắng, khẩn
trương thế này. – Ngươi không chịu nói cái gì, lại còn toan tính giữ
nàng lại, nàng căn bản sẽ không tha thứ cho ngươi. Khanh Trần, nàng
không còn là Hoa Mị Nô nữa, bằng không ngươi cũng se không bị nàng hấp
dẫn! – trong con ngươi u lượng thâm thúy bắn ra ánh nhìn chất vấn.
Bị y nhìn chăm chú khiến cho Hiên Viên Khanh Trần không tự chủ được muốn né tránh:
- Ta .. ta chỉ là …
-
Chỉ là cái gì? Là không đành lòng nhìn nàng đau tới chết đi sống lại hả? – Vô Ngân chủ động mở lời. – Ngươi cho rằng ngươi bắt đầu quan tâm nàng thì có thể xóa sạch tất cả mọi chuyện trước kia sao?
- Ta biết! – ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần biến ảm đạm.
-
Ngươi không biết cái gì hết! – Vô Ngân ngắt ngang lời hắn. – Nàng không
quên được những tổn thương mà ngươi gây ra với nàng cũng giống như ngơi
không quên được câu nói dối của nàng năm đó đã khiến cho mẫu phi ngươi
bị ban chết. Ngươi từ một hoàng thái tử đường đường chính chính biến
thành một kẻ mà ngay cả một tên tiểu nhân trong hoàng cung cũng có thể
coi khinh. Phụ hoàng của ngươi hoài nghi dòng máu chính thống của ngươi, lúc ngươi bị đưa tới Tây Sở làm con tin, ngươi còn không bằng một con
chó! Những chuyện đó ngươi có từng nói cho nàng nghe sao? Có không?!
Ngũ quan tuấn mỹ vì kích động mà biến dạng. Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi gật đầu:
-
Ta không muốn một người nào biết những chuyện này, những nhục nhã mà ta
phải nếm chịu đã được ta khắc ghi vào đáy lòng, một ngày nào đó ta muốn
tất cả những kẻ từng có lỗi với ta đều phải chết trong tay ta!
Đôi mắt yêu dị dấy lên hàn ý, ý cười nơi khóe miệng tàn khốc gợi mở khiến
cho vẻ mặt của hắn chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho người ta
không rét mà run.
-
Bao gồm cả Hoa Mị Nô?! – y hé mắt hỏi Hiên Viên Khanh Trần; thấy hắn
không nói, Vô Ngân cười lạnh. – Nha đầu của nàng chết căn bản không có
liên quan tới ngươi, là vì Tô Tĩnh Uyển đã dụ hoặc nàng ta đi tìm thuốc
giải độc cho Hoa Mị Nô nên mới như vậy.
Nắm lấy cánh tay Vô Ngân, thân thể Hiên Viên Khanh Trần run lên bần bật:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!
Vô Ngân gạt tay hắn ra, nói:
- Không phải là ngươi không thèm để ý tới nàng ta sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?
-
Ngươi nói là Tô Tĩnh Uyển hạ thủ, vậy sao ngươi không sớm nói ra? – hai
mắt Hiên Viên Khanh Trần đỏ au, căm tức nhìn Vô Ngân. Hắn biết vì nàng
muốn cứu Tiểu Khả nên mới động thai khí đánh mất đứa nhỏ nhưng hắn lại
không biết Tô Tĩnh Uyển chính là người đã đứng phía sau bày ra một màn
này!
Lần đó nàng cho dù có thế nào cũng cam nguyện mạo hiểm đòi sinh hạ đứa nhỏ! Đó cũng chính là đứa con đầu tiên của hắn, là đứa con của hắn và nàng…