Tô Vân Phong đến đây là vì chuyện tình của Tây Sở Hách Liên Quyền. Bộ tộc Hách Liên từng gả một công chúa hoà thân cho Lan Lăng Vương. Nàng
ta đột nhiên được sủng ái và đã mang thai. Lan Lăng Vương đã đồng ý trở
thành đồng minh của của Tây Sở, hay nói cách khác, trận chiến này, nước
Đại Nguyệt có thêm một đối thủ nữa.
Khéo như vậy ? Hách Liên Quyền đánh lén, công chúa hoà thân của Hách
Liên bộ tộc mang thai, không thể kiềm chế được Hiên Viên Khanh Trần,
liền chuyển qua cho Lan Lăng xử lý, thật đúng là chẳng dễ ăn, thật là
người tính không bằng trời tính.
Hiên Viên Khanh Trần nghe xong, chính là cười lạnh, bắt tay vào
thưởng thức chén rượu. Trong yêu dị đồng mâu của hắn phát ra hàn quang,
khiến người ta không dám nhìn thẳng.
« Vân Vương gia, ý của ngươi là muốn ta ngưng tấn công Tây Sở ? Bằng
không Lan Lăng nhất định sẽ dựa vào hiệp ước liên minh cộng đồng liên
thủ, làm cho kế hoạch lúc ban đầu của cô vương bị phá sản, đồng thời
cùng nhau áp chế cô vương ? »
Tấn công Tây Sở ? Cảnh Dạ Lan có chút nghi hoặc nhìn Hiên Viên Khanh
Trần. Khi nào thì hắn sẽ hạ lệnh xuất binh đối phó với Tây Sở ? Hơn nữa
hiện tại đang là thời khắc đang nguy cấp như vậy.
Hiên Viên Khanh Trần ôn hoà nhéo bàn tay nàng, không nói gì thêm.
Khoé miệng Tô Vân Phong mỉm cười, « Bắc An Vương, nói thật ra trận
chiến này là do bất đắc dĩ mà xảy ra, không phải là bổn ý của Tô mỗ. Nếu như hai quốc gia khai chiến thì chắc chắn sẽ có tổn thất nghiêm trọng,
nếu có thể đàm phán hoà bình thì tại sao chúng ta không ngồi xuống đàm
phán thỏa thuận ? Nếu không nên tranh cái gì thục phi, chẳng lẽ một lần ở Bắc An, Vương gia ngươi một lần xuống tay cũng không nhẹ a. »
« Tô gia các ngươi đã làm cái gì thì chính ngươi tất phải biết rõ,
ngươi đã một mình gánh chịu thì cô vương như thế nào lại làm ngươi thất
vọng. » Hắn cười chế nhạo, đem phần rươu sót lại trong chén ngưỡng đầu
uống cạn. Hàn quang trong mắt chớp động, khoé miệng nổi lên ý cười tàn
khốc.
Những gì Tô Tĩnh Uyển đã làm không chỉ có nhiêu đó, nếu ta biết được
sớm hơn thì Tô Vân Phong ngươi có thể sống đến ngày hôm nay sao ? Muội
muội tốt của ngươi muốn mạng của đứa con ta, gián hại nữ nhân ta chịu
tra tấn, cho dù các ngươi có chết một ngàn lần thì ta cũng sẽ không bỏ
qua !
Còn có cái tên Hách Liên Quyền không biết sống chết kia, mũi tên nổ
của bọn chúng đã làm cho hắn bị thương nặng, lại dám cùng Mị Nô đánh đố. Thời điểm độc tố trong người nàng phát tác, đau đến chết đi sống lại,
giả sử lúc đó còn thêm bị trúng tên nổ chắc chắn nàng sẽ tăng thêm thống khổ…
Trong mắt hắn lạnh lùng, đồng tử mắt chợt thắt chặt, Hắch Liên Quyền, làm nữ nhân của cô vương bị thương, cô vương nhất định sẽ đem đầu của
ngươi cắt xuống, mặc kệ ngươi có kết minh cùng với ai sau lưng.
Bàn tay đang nắm lấy bàn tay mềm mại nắm chặt lại, hắn nhìn người bên cạnh, « Mị Nô, nếu nàng cảm thấy không có cái gì thú vị thì cứ đi xuống đi, cô vương cùng Vân Vương gia có chuyện cần phải bàn bạc, ta sợ nàng
chờ lâu. »
« Vương gia, ý tứ của ta là… » Nàng muốn khuyên giải an ủi Hiên Viên
Khanh Trần, không chỉ vì lời ước định trước đó giữa nàng và Vô Ngân, mà
còn là bởi vì, có Tây Sở gia nhập liên minh, hậu quả chắc chắn sẽ không
thể nào có thể đoán ra ở hiện tại.
« Trở về đi, nữ nhân không nên bàn bạc thảo luận quá nhiều về chiến
sự. » Hiên Viên Khanh Trần nhíu mày, hắn biết rõ năng lực của bản thân
mình, bại dưới tay Tô Vân Phong là điều không có khả năng, cho dù là
thêm một Hách Liên Quyền, hắn cũng sẽ không chịu thua.
Cảnh Dạ Lan gật gật đầu, thuận theo đứng lên chuẩn bị đi, ngay sau đó sắc mặt bỗng biến đổi, « A~~~ », nàng hô một tiếng nhỏ, thân mình mềm
nhũn ngã ngồi ở bên người Hiên Viên Khanh Trần. Tay che ngực, hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập.
« Mị Nô ! » Hắn rối loạn tâm thần, cuống quít nâng nàng dậy.
« Ta không sao ! » Nét mặt nàng tái nhợt, vẫy vẫy tay liên tục nói.
« Nói bậy ! » Hiên Viên Khanh Trần vội vàng ôm lấy nàng, « Vân Vương
gia, Vương phi của cô vương thân thể bị bệnh nhẹ, sự tình hôm nay không
cần nói nhiều lời, miễn lễ không tiễn ngươi ! » Nói xong liền ôm lấy
Cảnh Dạ Lan lao ra quân trướng.
Tô Vân Phong nhìn bộ dáng nhu nhược của Cảnh Dạ Lan, trong lòng không khỏi áy náy. Vốn nàng cũng chỉ là một nữ tử, vốn không nên bị loại
tội này !
Dựa vào ở bên giường, nhìn Hiên Viên Khanh Trần lục tung khắp mọi nơi tìm bình dược, Cảnh Dạ Lan rồt cuộc cũng lên tiếng, « Tốt lắm, ta không sao ! »
« Cái gì mà không có việc gì, nàng xem chính nàng đang … » Hiên Viên
Khanh Trần táo bạo quát, ngoái đầu nhìn lại nàng đang cắn chặt đôi môi
nhìn chính mình, hoàn toàn không còn vẻ đau đớn như lúc nãy,
« Nàng, nàng gạt ta ? »
« Ta vừa rồi bị đau ở ngực, ta cũng đã nói với ngươi là ta không có việc gì rồi. »
« Nàng … » Hắn thở phào, lạnh giọng nói, « Nếu nàng không có việc
gì, vậy cô vương đi đây ! » Vừa rồi thật đúng là đã doạ hắn đứng tim
« Đợi chút ! » Nàng nói. « Kỳ thật ta có chuyện muốn nói với Vương gia. »
Chặn trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt Cảnh Dạ Lan liên định, thân hình không chịu tránh ra vài bước để hắn rời đi.
« Ta đã quyết định hết mọi chuyện, không thể thay đổi. Vì thế nàng
không cần nhiều lời ! » Hắn không muốn nghe, nàng bị thương tổn nặng đến như vậy, tất cả những người dính dáng đến chuyện này đều phải bị trừng
phạt, bao gồm chính hắn, giống như bị mất đi một thứ quý giá gì đó.
« Chẳng lẽ ngươi không thể không khai chiến ? Nếu có phương pháp hoà
giải một cách hoà bình thì không phải là tốt hơn sao ? » Ánh mắt nàng
sáng quắc, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn giống ám dạ trong tinh thần sáng
ngời.
« Giải hoà ? Với ta thì giải hoà đồng nghĩ với việc nhận thua. » Cẩn
thận vuốt ve khuôn mặt Cảnh Dạ Lan, Mị Nô, chỉ cần là chuyện tình liên
quan đến Tô Vân Phong , nàng đều quan tâm như thế sao ? Vì sao ngươi
không đứng ở góc độ của ta mà suy nghĩ ?
« Tây Sở kết liên minh cùng Lan Lăng sẽ làm ngươi hai mặt thụ địch,
sao ngươi có thể không lo lắng vậy ? » Thời điểm Hiên Viên Khanh Trần cố chấp, nàng thật muốn hảo hảo đánh hắn cho tỉnh người. Tự cao tự đại,
tàn khốc, lãnh tình nam nhân, là những thứ nàng ghét nhất.
Ánh mắt hắn vừa động, ngược lại hàm chứa ý cười ôn nhu, « Nàng lo
lắng ta sẽ thua trận ? » Ngón tay hắn nâng lên chiếc cằm khéo léo của
nàng, nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của nàng.
Rõ ràng nói không hề quản hắn, cũng nhẫn tâm không thèm để ý hắn mỗi
ngày chờ đợi, nhưng là vừa rồi lại đùa giỡn cái lòng dạ hẹp hòi.
« Sợ ta hai mặt thụ địch, là lo lắng cho ta sao ? » Hắn không nhanh
không chậm hỏi, nhìn ánh mắt nàng có chút trốn tránh, không khỏi cười,
cúi đầu muốn hôn cánh môi nàng.
Cảnh Dạ Lan muốn hướng lui về sau, lại bị hắn ôm trong lồng ngực
không có đường lui. « Những điều cần nói ta đã nói hết. Ngươi tự mình
nhìn mà làm đi. » Nàng trốn tránh nụ hôn của Hiên Viên Khanh Trần, có
chút không được tự nhiên.