Tù Phi Tà Vương

Chương 172:




Hiên Viên Khanh Trần hình như là nhớ tới cái gì đó, đột nhiên thần thần bí bí nói với Cảnh Dạ Lan, “Chờ ta trở về, ta muốn đưa nàng đến một nơi.”
“Nơi nào?” Cảnh Dạ Lan nhìn ý cười trên vẻ mặt hắn không khỏi tò mò hỏi.
Hắn lại xoa xoa hai má của nàng, vuốt ve gò má cao cao. “Hiên tại không thể nói, chờ ta trở về nàng sẽ biết, là ta đặc biệt vì Mị Nô nàng chuẩn bị!” Nói xong hôn nhẹ lên đôi môi vì bất mãn mà vễnh lên của nàng, lưu luyến hôn, “Nhất định phải chờ ta..” Hắn thấp giọng lẩm bẩm bên tai Cảnh Dạ Lan, con ngươi nàng không khỏi khép lại, trong lòng có một tia ấm áp, ưm một tiếng hôn hắn.
***
Ngày xuất hành, ở Bắc An có một vị khách ngoài ý muốn đến thăm. Hắn xuất hiện ban đêm làm cho Cảnh Dạ Lan bất ngờ, đồng thời cũng làm thay đổi kế hoạch tốt lúc đầu của nàng.
Ánh mắt của Hiên Viên Khanh Trần vào lúc hắn xuất hiện trong một khắc biến lạnh lùng, bàn tay ôm vòng eo Cảnh Dạ Lan không khỏi càng dùng thêm sức. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, trên xe ngựa có một người bước xuống, lộ ra phục sức màu vàng, làm cho nàng mặt nhăn nhíu mày, phục sức màu vàng không phải là chỉ có Hoàng Thượng mới có thể mặc sao? Chẳng lẽ là hắn?
“Khanh Trần, đã lâu không gặp a, ngươi có khoẻ không?” Hắn mỉm cười mở miệng nói với Hiên Viên Khanh Trần, nơi hắn đứng có rất nhiều tuyết, miệng cười kia sau lãnh ý làm cho Cảnh Dạ Lan không khỏi sinh ra một tia chán ghét đối với hắn. Nàng luôn luôn chán ghét loại người này, bề ngoài tươi cười nhưng trong không cười.
“Hiên Viên Khanh Trần tham kiến hoàng huynh.” Hắn thản nhiên nói, sau đó tất cả mọi người phía sau đều quỳ xuống hô to vạn tuế!
Hắn là đương kim hoàng thượng? Cảnh Dạ Lan sửng sốt, đó không phải là nguyên bản phu quân Hoa Mị Nô phải gả lúc đầu sao? Ca ca của Hiên Viên Khanh Trần! Nhưng là chỉ có duy nhất hắn không chịu quỳ xuống hành lễ.
Hiên Viên Triệt đi đến trước mặt hắn, vẫy tay bảo mọi người đứng lên.
“Khanh Trần ngươi vẫn bộ dáng như lúc trước, không có thay đổi gì cả, thấy Trẫm vẫn vô lễ như trước. ” Nói xong nháy mắt ý cười trong mắt biến mất, hé ra khuôn mặt hàn sương bao phủ, tràn đầy hơi mù. Bốn mắt nhìn nhau, hai người giằng co.
“Hoàng huynh đến Bắc An gặp Khanh Trần, vừa rồi một câu xưng hô không có phân có phân quân chủ, là hoàng huynh không có khách khí, Khanh Trần trong lòng bỗng nhiên sinh cảm kích, làm sao dám bất kính đối với ngài.”
“Nói rất đúng, trẫm chính là có ý này, vẫn là chỉ có Khanh Trần hiểu được tâm tư của ta.” Hắn đột nhiên lại nở nụ cười, ngược lại nhìn Cảnh Dạ Lan bên người hắn liếc mắt một cái, không nói một lời nào từ bên người nàng đi ngang qua.
Kế tiếp, một mình Hiên Viên Khanh Trần đi theo hắn, khoảng một canh giờ sau hắn mới từ trong quân trở ra.
“Làm sao vậy?” Cảnh Dạ Lan không khỏi hỏi.
“Không có việc gì, hắn chính là đến gặp ta thôi.” Hiên Viên Khanh Trần cười cười, tuỳ tay cầm lấy Thanh Đồng mặt nạ một bên, “Ta cần phải xuất phát, không được quên chuyện nàng đáp ứng với ta.” Hắn đột nhiên ôm nàng vào ngực, “Mị Nô, ta biết nàng không có cách nào quên sự tình trước kia, nhưng chúng ta nếu không muốn bắt đầu một lần nữa, nàng sẽ không thể gạt ta, bằng không ta sẽ…”
“Đã biết.” Nàng cong môi cười, kéo thấp cổ hắn xuống, chủ động hôn môi Hiên Viên Khanh Trần. Cuối cùng vẫn không quên trò đùa dai khẽ cắn yết hầu của hắn, nàng biết nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của hắn.
“Nàng thật sự là…” Thanh âm hắn khàn khan, kề sát nàng, “Nàng muốn tra tấn ta sao tiểu yêu thiếp?!” Bụng dưới bắt đầu nóng rực làm cho hắn không khỏi cúi đầu muốn đi hảo hảo ‘trừng phạt’ Cảnh Dạ Lan.
Nhẹ né tránh, nàng cầm lấy mặt nạ của hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, không nói gì, chỉ thản nhiên cười. Trong lúc hắn còn kinh ngạc , lại buông xuống.
Sau khi Hiên Viên Khanh Trần xuất phát, Hiên Viên Triệt nơi đó rất nhanh sai người truyền lời triệu Cảnh Dạ Lan.
Nàng nghe xong hừ lạnh một tiếng, theo người đi đến chỗ hắn. Có thể chắp tay đem hoàng hậu tương lai của chính mình ban cho thần đệ, có thể dễ dàng tha thứ cho Hiên Viên Khanh Trần tương đối ngạo mạn như thế, còn có thể tiện nghi khiến cho lão cha của mình nguyện trung thành với Hoàng Thượng như thế, sẽ là một người như thế nào.
“Vương Phi, Hoàng Thượng chờ ngươi đã lâu.” Nội thị quan đưa Cảnh Dạ Lan đến nơi nghỉ ngơi của Hiên Viên Triệt, nhẹ tay mở cửa phòng. Trong phòng to như vậy, xông hương thơm mát, trong lược lờ khói nhẹ Hiên Viên Triệt lẳng lặng nhìn nàng.
“Hoàng Thượng tìm ta?” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói.
“Mị Nô, từ sau khi ngươi theo Hiên Viên Khanh Trần, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng giống hắn.” Hắn tựa hồ như có chút bực mình.
“Đi theo hắn, khó tránh khỏi ta có chút thay đổi, dù sao cũng là phu thê.” Đôi mắt đảo qua, Hiên Viên Triệt mày hơi nhăn lại, tuy rằng là huynh đệ, nhưng hắn cùng với Hiên Viên Khanh Trần cũng không phải rất giống. Theo tướng mạo mà xem, hắn không bằng Hiên Viên Khanh Trần, bề ngoài cá tính nhưng bên trong lại trầm ổn, cho dù mới vừa rồi có bực mình rất nhỏ, đều là hơi lướt qua, không có lưu lại dấu vết gì trên mặt.
“Rất vui vẻ sao?” Hắn đột nhiên thấp giọng thân thiết hỏi, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Dạ Lan. Nâng tay lên muốn xoa thái dương chịu qua tổn thương của nàng.
Thân mình Cảnh Dạ Lan bất động thanh sắc, bước lui nho nhỏ, con ngươi tinh lượng đề phòng nhìn hắn.
“Hoàng thượng, thỉnh tự trọng!”
“Tự trọng?!” Hắn đột nhiên cười ha hả, “Ngươi nguyên bản chính là nữ nhân của trẫm, lại bảo trẫm tự trọng!”
“Hoàng thượng cũng nói là nguyên bản, hiện tại Hoàng hậu của Hoàng thượng là muội muội của ta, mà ta hiện là Vương phi của Hiên Viên Khanh Trần, chẳng phải không nên nói như vậy sao?”
Hiên Viên Triệt ngây ra một chút, tươi cười xoá đi, thật mạnh thở dài, “Nói đến đây, ngươi vẫn là không thể quên hắn, trẫm đồng ý, chỉ cần ngươi giúp trẫm trừ khử hắn, thì Hoa gia của ngươi có thể duy trì phú quý mấy đời, vị trí hoàng hậu của ngươi vẫn như cũ được giữ lại, ngươi cư nhiên tình nguyện chết cũng không muốn làm như vậy!” Trong giọng nói mang theo oán hận không nói nên lời.
Trong lòng Cảnh Dạ Lan cả kinh, nguyên lai Hoa Mị Nô không cần vị trí hoàng hậu của mình, tự sát cũng bởi là vì nàng cự tuyệt Hiên Viên Triệt đi thương tổn Hiên Viên Khanh Trần! Nghĩ đến đây nàng không khỏi giật mình, biết rõ nam nhân nàng hận nàng đến chết, lại còn vì hắn ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, làm sao có thể ngu như vậy?
Hiên Viên Triệt thấy nàng sững sờ ở nơi nào, không khỏi phóng ra âm nhẹ giọng, “Trẫm cũng biết ngươi chịu khổ, cái tên Hiên Viên Khanh Trần tính tình bạo ngược, làm cho ngươi tổn thương thành như vậy, bất quá cũng tốt, nghiệt chủng hắn không cần cũng thế, vốn không phải là giống gì tốt lành ngay cả hắn cũng không phải là huyết thống của Hiên Viên gia.” Hắn vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, “Ở cùng với hắn chịu khổ trong này, không bằng cùng trẫm trở về, dù sao ngươi cùng trẫm là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Lời nói ôn nhu, làm cho Cảnh Dạ Lan phục hồi tinh thần lại, hắn một phen nhưng thật ra nhắc nhở chính mình. Chuyển mâu nàng nhìn Hiên Viên Triệt.
“Hoàng thương, ngươi muốn khiến cho Hiên Viên Khanh Trần trở thành như thế nào?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.