Tù Phi Tà Vương

Chương 180:




Kháng chỉ không muốn thụ phong? Thân mình Hiên Viên Khanh Trần ngẩng ra, động tác tay đình trệ.
“Nói rõ ràng!” Thanh âm hắn lạnh lùng, trong lòng lại ức chế không được tìm tòi nghiên cứu mãnh liệt. Chẳng lẽ nàng…
“Mị Nô là trưởng nữ của thần, lại vì mẫu thân thẫn sinh thân phận thấp kém, ở trong nhà không được sủng, liền ngay cả nên cũng bị chính thê của thần thêm chữ ‘nô’. Nàng vì mẫu thân của mình lại làm cho Bắc An Vương ngươi chịu nhiều đau khổ, mấy năm nay lại chưa bao giờ quên đi ngươi. Hoàng Thượng xưa nay đều rất thích nàng, nhưng lần lượt bị nàng cự tuyệt, thậm chí nàng đã uy hiếp tự tử, không muốn vào cung làm hậu.”
Trong lúc nhất thời Hiên Viên Khanh Trần vì lời nói của ông mà hoảng hốt, thật đúng là như vậy sao? Hắn không khỏi nhìn Hoa Thanh Nho, trong mắt tuy rằng không có xác định lắm, nhưng cũng nổi lên gợn sóng.
Hoa Thanh Nho dừng một chút, cười khổ, “Hoàng Thượng lòng dạ cao ngạo làm sao dung hạ kẻ dám cãi lời như vậy? Một đạo thánh chỉ đem Mị Nô tứ hôn cho ngươi, biết rõ ngươi sẽ không đối xử tử tế đối với nàng, cũng là bất luận kẻ nào cũng ra sức khuyên can.”
Hiên Viên Khanh Trần thiếu chút nữa không thể nắm chặt kiếm trong tay, thân mình hơi hơi lay động, biểu tình trên mặt phức tạp, lại làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư trong lòng hắn bây giờ.
Vô Ngân tiến lên đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, thật có lỗi cười với Hoa Thanh Nho. “Thừa tướng đại nhân, Vương gia bởi vì Vương phi mất thương tâm không thôi, cũng hiểu được tâm ý của Thừa tướng đại nhân, nhưng người đã xuống mồ yên ổn, nếu Vương phi yêu Vương gia như thế, khi còn sống không thể gần nhau, sau khi qua đời xin mời ngài cho Vương gia một cơ hội đền bù, không bằng không quấy nhiễu Vương phi.”
“Nhưng là…” Hoa Thanh Nho có chút khó xử.
“Thừa tướng không cần lo lắng. Trước hết mời ngài trở về nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục bàn bạc có được không?!” Vô Ngân dấu diếm dấu vết đem Hoa Thanh Nho mời ra, nhìn thoáng qua Hiên Viên Khanh Trần cúi đầu không nói gì, y nhíu mày, cũng không nói cái gì theo Hoa Thanh Nho đi ra ngoài.
Y đi đến bên người Hoa Thanh Nho, nói nhỏ: “Đại nhân, Vô Ngân biết ngài vâng mệnh ai, nhưng tại đây là cửa khẩu, ngài vẫn là không nên làm Vương gia tức giận, đại nhân muốn Vô Ngân tự nhiên có thể giúp ngài làm được.”
“Giúp như thế nào?” Trên mặt Hoa Thanh Nho khôi phục lại trấn định tự nhiên trước sau như một, ông biết rõ ràng Vô Ngân là một đối thủ khó chơi, tự nhiên không cần giả bộ cái gì.
“Tự nhiên là làm cho đại nhân viên mãn mà quay trở về!” Y không khỏi nở nụ cười. Hiên Viên Triệt ngươi muốn dùng biện pháp này bức Hiên Viên Khanh Trần đi vào khuôn khổ, quả thật quá cao minh, nhưng ngươi cũng quá coi thường hắn, nếu thật sự cho ngươi tuỳ tâm nguyện, Vô Ngân ta vẫn sẽ theo bên người hắn.
An trí tốt Hoa Thanh Nho, Vô Ngân trở lại bên người Hiên Viên Khanh Trần. Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, đôi môi mím chặt đường nét nghiêm nghị, trên trán hiện lên nhiều tia cảm xúc phức tạp sẽ không xuất hiện trên mặt hắn. Bởi vì ngồi bên cạnh, bị ánh sáng che đi nửa bên, cho nên Vô Ngân trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt của hắn.
“Ngươi thấy thể nào?” Vô Ngân tuỳ ý ngồi bên người hắn, không chút để ý hỏi.
“Hắn nghĩ muốn nhân cơ hội này đả kích ta hoàn toàn, ta cũng không chịu nổi tính tình của kẻ ca ca bất lực kia một ngày, vậy làm cho hắn đến a!” Trên mặt Hiên Viên Khanh Trần hiện lên ý cười lạnh như băng
Vô Ngân than nhẹ một tiếng, “Cần gì phải như vậy? Nàng đã mất rồi.”
“Ngươi cần phải rõ ràng tính tình của ta, tất cả những gì thuộc về ta, ta sẽ không bao giờ buông tay.” Hắn tà nghễ nhìn Vô Ngân, “Tuyệt đối sẽ không.” Lời nói của Hoa Thanh Nho tuy rằng nghe không ổn, nhưng dù sao cũng không nói gì sai. Hắn vì mẫu phi của chính mình chết thảm, giận chó đánh mèo đối với mọi người ngay lúc đó. Sau khi hắn đoạt lại quyền lại một lần nữa, hai tay cũng đồng thời dính đầy máu của bọn họ.
Ngay lúc đó Hoa Mị Nô cũng chỉ là một đứa nhỏ, vì bảo hộ mẫu thân của mình nên nàng đã nói lời dối trá, chính như hắn vì báo thù giết bao nhiêu người, đôi khi là vì sai lầm lúc ấy.
“Nhưng là ngươi dù sao cũng đã thực xin lỗi nàng!”
“Ta đây càng sẽ không buông tay!”
“Bởi vì một người đã chết, ngươi nhất định phải mất nhiều năm cố gắng hay sao? Cũng là ngươi trước đây nói tất cả với ta là sẽ bởi vì những chuyện này thay đổi!” Vô Ngân đột nhiên đứng lên, nhìn xuống Hiên Viên Khanh Trần ngồi ở chỗ kia
Trong đôi mắt phượng hẹp dài rốt cuộc nổi lên một tia biến hóa, nghi hoặc, khổ sở, ánh mắt đau lòng hiện lên trong mắt Vô Ngân, hắn luôn luôn có thể khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng lại khó tránh khỏi có thời điểm dao động.
Hiên Viên Khanh Trần cơ hồ như không có nhìn qua hắn thật lâu như vậy, trầm mặc ngắn ngủi, sau đó hắn thong thả nói: “Nếu ta thực sự làm như vậy, sẽ lại thực có lỗi với nàng, cuối cùng vẫn là mất đi toàn bộ!”
Mị Nô, ta biết nàng hận ta, nhưng là ta tình nguyện cho nàng hận, bởi vì hình thức này ngươi chí ít có thể nhớ kỹ ta! Mà nàng đã đồng ý với ta bắt đầu rồi mà, lại cho ta một kết cục như vậy. Bây giờ ngay cả hài cốt của nàng cũng phải rời khỏi ta, ta không cho phép!
“Hãy để ta xử lí, ngươi không cần quản cái gì, giống như trước.” Ống tay áo rộng thùng thình của Vô Ngân mơn trớn đầu vai Hiên Viên Khanh Trần, bàn tay ấn đè lên.
Tin tưởng ta! Hắn không cần mở miệng, cũng biết Hiên Viên Khanh Trần có thể đọc hiểu tâm tư của hắn, tin tưởng ta giống như trước kia, Khanh Trần , ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng!
Không tiếng động, Hiên Viên Khanh Trần đưa tay khoát lên lưng hắn, cũng như nhiều năm trước làm ra quyết định.
Ngày hôm sau, Vô Ngân mang theo Hoa Thanh Nho đến trước mộ, nhưng lại thật không ngờ sáng sớm gặp phải Hiên Viên Khanh Trần sớm đã chờ ở nơi đó. Gió lạnh thổi bay trường bào màu đen của hắn, giống như cánh chim thật lớn che khuất tầm mắt của bọn họ.
Hai mắt phiếm hồng, hai má gầy yếu, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ. “Ta đến đưa nàng.” Phía sau là đội hộ vệ ý chí kiên cường và sẳn lòng hy sinh vẫn đi theo hắn, Vô Ngân hiểu được hôm nay nếu không thể làm cho hắn như nguyện vọng, hắn quả quyết sẽ không bỏ qua.
Như thế nào vẫn còn tính tình như vậy, thật sự là khó làm! Có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Động thủ đi, cẩn thận không được quấy nhiễu Vương phi.” Tiện đà hắn yên lặng đứng bên người Hiên Viên Khanh Trần, nhìn người đám người hầu đào quan tài lên. Nếu không chuẩn bị trước đó, thật đúng là không biết Hiên Viên Triệt sẽ dùng chiêu thức ấy, cũng may hết thảy đều giống như hắn nắm trong tay.
“Mở ra.” Lúc bọn họ động thủ nâng quan tài lên, hắn đột nhiên lên tiếng ngăn cản
“Khanh Trần…”
“Mở ra, ta muốn thấy nàng.” Hắn lập tức tiêu sái đến giữ quan tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.