Tù Phi Tà Vương

Chương 203:




Đẩy cửa phòng ra, xung quanh đều là hương thơm tự nhiên trên người nàng. Hiên Viên Khanh Trần nhìn thân ảnh kiều nhỏ đang đứng đưa lưng về phía mình, bóng lưng lúc nào cũng quật cường không có mộ tia nhượng bộ.
Nàng lẳng lặng ngồi xuống, ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước kia.
- Ngươi tới ngồi ở chỗ đó, không được lại đây! – nàng chỉ tay về chiếc ghế cách mình một khoảng và nói. Nàng không tự chủ được liếc nhìn hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu khi để lộ ra một tia bối rối.
- Ta tới gần một chút cũng không được sao? Cảnh Lan?! – hắn không để ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng. Ta làm nàng bị thương nhưng nàng lại không chịu cho ta một cơ hội nào để bồi thường ư?
- Tùy ngươi. Ngươi muốn nói cái gì với ta? – vô tri vô giác, nàng lui về sau một chút. Những lời mà hắn vừa nói khiến cho cả người nàng khô nóng còn chưa có rút đi.
- Ta muốn nàng cùng ta trở về!
- Không được!
Cảnh Dạ Lan bật thốt rồi lại nhìn tới hắn, quả nhiên mặt hắn biến sắc. Nàng cố ý làm khẩu khí cứng rắn:
- Ta đã từng nói với ngươi rồi, ta sẽ không theo ngươi trở về. Hoa Mị Nô đã chết rồi, còn ta là Cảnh Dạ Lan!
Hàng mày Hiên Viên Khanh Trần nhíu chặt lại, nàng lại cự tuyệt một lần nữa. Rõ ràng là nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn nhưng lại không chịu trải lòng mình ra.
Cơ thể nàng, trái tim của nàng, tất cả mới là thứ mà Hiên Viên Khanh Trần muốn. Hắn chưa bao giờ khát vọng có được một người như lúc này, khát vọng muốn yêu nàng và khát vọng được nàng yêu.
Bất luận là Hoa Mị Nô trong ký ức hay là Cảnh Dạ Lan ngay trước mắt, dù nàng có tồn tại dưới thân phận nào thì đều chỉ có thể thuộc về hắn.
- Ta sẽ không buông tay, nàng cũng biết ta rồi đó. Nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ tiếp tục dây dưa; còn lần dã ngoại đó chính là một khúc nhạc đệm khởi đầu cho mối quan hệ giữa ta và nàng! – hắn nói không nhanh không chậm, cúi người ghé sát vào nàng, cười tà mị.
Cho dù nàng có tìm cách trốn chạy khỏi ta thì ta vẫn sẽ theo nàng tới chân trời góc biển. Hiên Viên Khanh Trần ta đã yêu một người thì tuyệt đối không buông tay!
Cảnh Dạ Lan đứng bật lên, cắn cắn môi, những gì hắn nói không có vẻ là giả:
- Thì sao chứ, ta đã không còn là Hoa Mị Nô trước kia sẽ làm nhưng chuyện ngu ngốc là từ bỏ sinh mạng của mình. Dù có thân mật với ngươi thế nào thì ta vẫn là ta, tuyệt đối không trở thành món đồ chơi trong tay ngươi. Hiên Viên Khanh Trần, ngươi làm ta bị thương, không thể nói một hai câu thì có thể thay đổi, cứu vớt. Nếu ta có thể liều lĩnh chạy đi thì nhất định sẽ không bị ngươi nắm lại trong tay đâu!
Chiếc cằm nho nhỏ của nàng nhếch lên quật cường nhìn lại hắn.
Hiên Viên Khanh Trần ngây ngốc ngồi đó, biểu tình trên mặt rất phức tạp, thoáng cái toàn bộ thương tâm, đau đớn, nghi hoặc đều hiện rõ. Nàng nghĩ rằng hắn muốn nắm nàng trong tay? Nàng nghĩ rằng hắn chỉ muốn đem nàng biến thành món đồ chơi? Nàng nghĩ rằng hắn vì nàng mà làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn cứu vãn, thay đổi chuyện cũ?
Là muốn bồi thường.. là muốn bồi thường nhưng càng ngày hắn càng yêu nàng, toàn bộ thể xác và cả tinh thần của hắn đều muốn trao hết cho nàng.. vì sao nàng lại không chịu cảm nhận điều đó chứ?!
Hắn chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt tiêu tán, không khí xung quanh cứ như ngưng trệ lại, giọng hắn khàn khàn mang theo ý chất vấn:
- Ta hỏi nàng, những ngày ở Bắc An, nàng có thích ta một chút nào không?
- Ta… – Cảnh Dạ Lan hơi hé miệng, mắt rũ xuống, tuy rằng trên mặt không thể hiện gì nhưng hàng lông mi cong vút khẽ rung động. Đột nhiên hỏi vậy làm cho lòng nàng như nhảy loạn lên.
Có hay không… Có hay không.. Có thích hay không… Giọng nói bén nhọn lọt vào và vang vọng bên tai nàng, chúng đập thẳng vào đáy lòng khơi lên một tầng gợn sóng.
Không biết… Không biết… Không biết… Một tiếng nói nho nhỏ vọng ra từ lòng nàng, mang theo cảm giác mênh mang và không kiên định.
- Trả lời ta, có hay là không? – hắn tới gần người nàng, một phen giữ chặt lấy tay nàng, đôi mắt màu vàng yêu dị thắt chặt lại. Hôm nay hắn nhất định phải biết được câu trả lời.
Nàng mạo hiểm dụ Hách Liên Quyền, nàng cẩn thận băng bó vết thương cho hắn, nàng vì không muốn hắn tử thủ trúng bẫy của Hách Liên Quyền mà bất chấp thân thể bị độc phát chạy suốt một đêm tới bên hắn…
Trở về Bắc An, bọn họ ngày ngày đêm đêm, sự ôn nhu chống đỡ của nàng, những lời nói nhỏ nhẹ của nàng, thậm chí nụ cười dịu dàng tiễn đưa hắn xuất chinh trước khi giả chết.. hắn đều nhớ rõ hết!
- Chờ ta trở về! – hắn thắng trận trở về sẽ tặng cho nàng một món lễ vật đã chuẩn bị từ rất lâu.
- Được! – nàng mỉm cười ôn nhu, ngoái đầu lại nhìn hắn lần cuối cùng.
Còn có lá thư nàng gửi lại cho hắn, hắn đều ghi nhớ từng từ từng chữ. Nếu nàng không có tình cảm với ta thì vì sao sau khi dùng cách thức kiên quyết này lại nói ra những lời tâm tình chứ?!
Cảnh Dạ Lan im lặng không nói khiến cho trong lòng Hiên Viên Khanh Trần bất an vô cùng, lực đạo trong tay vô thức tăng lên. Rốt cuộc thì câu trả lời của nàng là thế nào chứ?
- Nói đi! – hắn đề cao giọng.
- Vì sao không nói? – sau một hồi yên tĩnh, hắn lại hạ giọng hỏi vang.
- Cảnh Lan, Cảnh Lan, nàng nói đi, nàng nói cho ta biết là có hay không có được không? – giọng hắn như nỉ non, khe khẽ run lên, đối với hắn câu trả lời này rất quan trọng. Cúi người xuống, khuỷu tay khoát lên vai nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, tầm nhìn dừng tại ánh mắt không ngừng lảng tránh của nàng.
- Trả lời ta đi, ta phải biết đáp án! – bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dạ Lan không thể trốn nữa.
Trong đáy mắt thâm thúy kia chính là bộ dạng bối rối của nàng. Không trả lời được, không trả lời được! Nàng há miệng thở dốc nhưng vẫn nói không nên lời.
- Có đúng chứ!? = đôi mắt hắn sáng ngời, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi tắn, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mềm mại của nàng, vui vẻ nói: – Cảnh Lan, ta nói đúng không? Trong lòng nàng thật sự có thích ta!
- Ta chưa có nói, ngươi đừng có đoán mò! – nàng vội vàng phủ nhận, muốn rút tay về nhưng ngoài dự tính, Hiên Viên Khanh Trần đã kéo tay nàng lại, đặt bên môi hôn nhẹ.
- Đoán? Nếu ta đoán thì vì sao nàng không…
- A Cảnh!
Tô Vân Phong!
Cảnh Dạ Lan ngây ra một lúc, ánh mắt nhanh chóng chuyển ra ngoài. Bên ngoài viện, nam tử mặc một thân áo trắng, ánh mắt ôn hòa đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng cười nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.