Một chữ, hai chữ, ba chữ… Cảnh Dạ Lan ngồi đếm mấy chữ cái viết trên
sổ sách, từ sau khi gặp Hiên Viên Khanh Trần thì nàng có thói quen mỗi
ngày đều ngồi ghi lại số ngày trôi qua…
Những ngày sau đó nàng không còn đi gặp hắn nữa còn Hách Liên Quyền
thì gần đây lúc nào cũng tới thăm nàng, và càng ngày ý cười trên mặt
càng đắc ý hơn.
-Cảnh công tử, vương gia mời người tới dự tiệc. – có người tới mời Cảnh Dạ Lan.
Dự tiệc? Xem ra Tô Vân Phong đã có động tĩnh nên Hách Liên Quyền mới
hứng trí mời nàng tới như vậy. Nói thực mấy ngày qua gã đối với nàng rất chu đáo, điều duy nhất gã không đồng ý chính là cho nàng đi gặp Hiên
Viên Khanh Trần.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này nhưng lại chưa nghĩ ra cách nào
để mang theo người kia đi cùng. Sờ vào trong ống tay áo thấy cây châm
lạnh như băng vẫn còn đó nhưng nó đã không thể nào làm cho lòng nàng yên ổn như trước nữa.
- Cảnh Lan, ta yêu nàng, ta – Hiên Viên Khanh Trần yêu nàng – Cảnh Dạ Lan!
Đêm đó, những lời hắn nói vẫn quanh quẩn bên tai nàng đôi khi còn làm cho tâm trạng nàng có chút hoảng hốt. Than nhẹ một tiếng, nàng bình ổn
lại cảm xúc rồi theo người hầu đi tới bữa tiệc.
Thứ đầu tiên ập vào mắt nàng chính là cặp mắt màu vàng yêu dị mang theo ý cười:
-Cảnh công tử, lâu rồi không gặp! – hắn vẫn giữ một bộ bình tĩnh, thản nhiên hỏi thăm ân cần.
- Nhờ phúc, tất cả đều mạnh khỏe. – tim Cảnh Dạ Lan đột nhiên buộc
chặt lại rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường nhưng sau đó
tim lại nhảy lên mãnh liệt. Tự chủ của nàng mặc dù không tốt lắm nhưng
chưa bao giờ gặp phải tình trạng như thế này.
Ngồi liền nhau, Hách Liên Quyền giơ chén rượu lên:
-Khó có cơ hội mọi người cùng ngồi chung một chỗ thế này, sáng mai
Cảnh công tử sẽ về Lan Lăng, mấy ngày qua chúng ta chiếu cố có gì chưa
chu toàn cũng mong được lượng thứ.
- Không sao, ta sẽ ghi nhớ sự đón tiếp của Tây Sở vương, vương gia
nhất định cũng hiểu được điều này. – khóe môi Cảnh Dạ Lan gợi lên nụ
cười nhưng lại mang theo lãnh ý kiên quyết.
- Thì ra Cảnh công tử phải đi rồi, cô vương không thể đưa tiễn, không biết lần sau tới khi nào mới gặp lại. – hắn vẫn ngồi yên, chén rượu
trong tay không ngừng xoay tròn.
- Bắc An vương không kính Cảnh công tử một ly sao? Rượu phùng tri kỉ
ngàn chén thiếu, có lẽ sau này muốn gặp cũng không biết là tới khi nào. – con ngươi u lượng của Hách Liên Quyền nhìn chăm chăm vào Hiên Viên
Khanh Trần như một con sói, trong đáy mắt bắn ra ý cười đùa cợt. – Thật
sự không muốn uống một chén sao?
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Chỉ e là chính ngươi cũng không ngờ tới!
-Cung kính không bằng tuân mệnh! – hắn bưng chén rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Cảm giác lành lạnh tham nhập vào ống tay áo, một cánh tay tuy nhỏ bé
nhưng vẫn cố sức cầm lấy tay hắn. Hiên Viên Khanh Trần cũng vậy, ngay
lập tức hắn nắm chặt lấy tay nàng.
Lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, gắt
gao siết chặt… Miệng Hiên Viên Khanh Trần chợt gợi lên ý cười.
Trên bàn, Hách Liên Quyền không được mời rượu, Hiên Viên Khanh Trần
không ngừng uống một ly rồi lại một ly còn cánh tay Cảnh Dạ Lan cũng
theo số chén rượu mà hắn uống lại nắm chặt thêm chút…
-Hảo, hảo, hảo, hôm nay thật sự là vui vẻ, có thể cùng Bắc An vương
uống chung rượu! – Hách Liên Quyền hình như uống hơi nhiều nên nói cũng
loạn lên. – Cảnh công tử, ngươi cũng kính Bắc An vương một ly đi, tốt
xấu gì các ngươi cũng cùng đường mà đến, coi như là một cách đưa tiễn
khi chia tay đi. – gã cầm một vò rượu đi lên.
- Tây Sở vương đúng là khách khí rồi, ta xin nhận nhưng Cảnh công tử
là khách quý của Vân vương gia, vẫn nên để ta kính Cảnh công tử là đúng
lẽ. – nói xong, một tay hắn cầm lấy vò rượu, mặt không đổi sắc uống cạn, trong tròng mắt sung huyết hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Dạ Lan, còn nụ cười trên miệng hắn vẫn không thay đổi dù chỉ một phân.
Đúng lúc đó thì có người hầu vội vàng chạy tới, Hách Liên Quyền vốn
có chút men say nhưng khi nghe được tin này thì lập tức bừng tỉnh:
-Bổn vương đi một lát sẽ quay lại, hai vị cứ dùng trước! – nói xong gã vội vàng cùng người hầu đi ra ngoài.
Trong phòng khách bỗng trống không, Cảnh Dạ Lan nhìn lên đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Hiên Viên Khanh Trần, chốc chốc đưa tay cầm lấy
chén rượu trong tay hắn.
-Đủ rồi, đừng uống nữa!
-Đừng nhúc nhích, Hách Liên Quyền vẫn quan sát đó. – Hiên Viên Khanh
Trần đoạt lại chén rượu, lúc đặt chén bên môi thì một tia máu tươi tràn
ra từ khóe miệng, hắn vẫn bình thản khi phun nó vào chén rượu. Màu đỏ
nhè nhẹ lan ra, hắn uống ực một hơi.
-Thương thế của ngươi chưa tốt, ta sẽ không đi! – đột nhiên nàng hạ giọng nói.
Hiên Viên Khanh Trần ngây ra một lúc:
- Làm sao ta có chuyện được, lúc trước vết thương cũng nhanh lành lại, nàng vẫn nên đi sớm một chút.
- Vậy sao? Vậy thì đêm nay ta và ngươi cùng nhau trốn khỏi nơi này! – nàng quay mặt lại, thản nhiên nói.
- Sao nàng lại không chịu nghe lời chứ? Ta nói là ta có cách ra ngoài, nàng đi trước đi!
- Không được, phải đi cùng nhau!
- Nhưng mà…
- Ngươi gạt ta cho nên đừng trông cậy là ta sẽ buông tha cho ngươi. – Cảnh Dạ Lan xoay người nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên nàng nâng tay chạm vào bên khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần rồi lau đi vết máu còn vương lại.
Hắn nghĩ có thể giấu được ai chứ? Khi nàng cầm tay hắn liền thấy hắn
không ổn chút nào, lòng bàn tay nóng ran, mỗi lần uống hết một ly rượu
thì thân thể hắn đều không tự chủ mà phát run lên; tuy hắn đã cực lực
nhịn xuống như vẫn lộ tẩy bị nàng nhìn ra.
- Đi cùng ta sẽ rất nguy hiểm.
- Ta biết nhưng nếu ngươi đã lôi ta tới đây thì ngươi cũng
phải có trách nhiệm mang ta trở về. – ngón tay ấm áp của nàng che môi
Hiên Viên Khanh Trần lại, miệng mỉm cười. Bàn tay trắng nõn thon nhỏ dán trên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần nhìn chăm chú vào người trước mặt một hồi rồi cười khổ:
- Nếu vậy thì nàng thật sự đi không xong rồi.
Đôi khi hắn thật sự không hiểu nổi trong lòng người con gái này đang
nghĩ cái gì? Nhưng vì thế mà hắn mới không thể kiềm chế chính mình đi
yêu nàng.
- Ta biết! – nàng liếc mắt, cách đó không xa là khuôn mặt
cười lạnh của Hách Liên Quyền; còn nàng thì vẫn giữ bộ dáng không thèm
để ý tới.
Rốt cuộc thì ngươi là ai? – cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa mà đi ra.