Tiếng cười cuồng ngạo, trào phúng vang lên.
Hách Liên Quyền giống như một quân vương đứng trên đỉnh cao; Hiên
Viên Khanh Trần ngay cả hoàng đế của Đại Nguyệt cũng dám bất kinh nhưng
hiện tại thì sao, chẳng phải hắn đang phải thần phục dưới chân gã đây
sao?! Hắn đã thua, thua cuộc, ngay cả tự tôn cũng đã mất thì hắn còn cái gì chứ!
- Ngươi đã cầu bổn vương như vậy thì bổn vương lập tức… –
nói còn chưa xong thì u quang chợt lóe trước mắt, bên gáy nhói đau. Cảnh Dạ Lan ra tay nhưng không có đâm trúng mà chỉ xoẹt qua chút da. Gã đưa
tay lên sờ sờ, ngay cả máu cũng chưa thấy xuất hiện nên không khỏi cười
lạnh nói:
- Không phải vận may lúc nào cũng đến được với các ngươi đâu!
- Vậy sao? – mặt Cảnh Dạ Lan vẫn không chút thay đổi mà đáp trả.
- Người tới, đem Cảnh công tử và Bắc An vương… – Hách Liên
Quyền đắc ý nói còn chưa hết thì mặt biến sắc, từ trắng chuyển sang xanh mét. – Ngươi… – làm sao có thể? Mọi thứ trước mắt gã bắt đầu mơ hồ.
- Cũng đúng, vận may không bao giờ để cho một mình ngươi
chiếm dụng được. – Cảnh Dạ Lan thừa dịp đám người còn đang sửng sốt liền giơ cổ tay lên, một chùm ánh sáng lóe lên rồi bắn trúng đám hạ nhân bên cạnh. Ngay sau đó nàng vụt tới trước mặt Hách Liên Quyền, thanh kiếm
lạnh lẽo đặt ngay trên cổ gã.
Lúc này nàng từ từ nhoẻn miệng cười, chăm chú nhìn lưỡi kiếm sắc bén
cứa một đường máu trên cổ Hách Liên Quyền. Nụ cười của nàng như nhuốm
máu, như một thứ thuốc phiện xinh đẹp mà mang theo hơi thở trí mạng.
- Nhìn xem, ta đã nói gì nào/. – đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, thanh âm mềm nhẹ nhuyễn nhu thì thầm bên tai Hách Liên Quyền. Giọng điệu cứ như là đang nói chuyện riêng tư bí mật với tình nhân song từng
chữ gằn nói ra khiến lòng người phát lạnh.
- Ta biết Tây Sở vương nhất định sẽ có phòng bị với ta,
tuyệt đối không phải là kẻ có thể đánh lén thành công như người khác.
Cho nên ta vì Tây Sở vương chuẩn bị một lễ vật nhỏ. – mắt lạnh nhìn cây
châm rơi xuống một bên, trong bóng tối lóe lên điểm sáng màu lục.
Chỉ cần thực hiện được bước đi này thì nàng nắm chắc phần thắng!
- Có độc… – Hách Liên Quyền gian nan nói. Đúng là nữ tử và kẻ tiểu nhân là khó phòng bị!
- Đúng vậy, cây châm trước chính là khiến ngươi không thể
nhúc nhích, còn lần này chính là cho ngươi chết! – nàng nheo mắt lại,
cười nói.
- Dù ngươi có làm bổn vương bị thương thì ngươi cũng không
thể đi được. – gã cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập hơn. – Hừ, Hiên Viên
Khanh Trần cũng đánh không lại ta, ngươi thì có cái gì để nắm chắc phần
thắng chứ?!
- A, cũng tốt lám, nếu không đi được nhưng có Tây Sở vương
chôn cũng cũng không tồi! Ngươi nói có đúng không? – thấy sắc mặt gã dần biến hóa, nụ cười của nàng càng minh diễm.
Trước giờ nàng không thích dùng độc, lần đó làm Tô Tĩnh Uyển bị
thương nên đã cố nhắc nhở mình không được bất cẩn dưới bất cứ tình huống nào; không ngờ hôm nay lại phải dùng tới nó.
Hơi thở cái chết dần dần bao phủ gã, Hách Liên Quyền gã tuyệt đối
không được chết vào lúc này, nhất là chết trong tay nữ nhân này!
- Bổn vương thả ngươi và Hiên Viên Khanh Trần đi!
- Đương nhiên, trừ phi ngươi muốn chết!
- Người đâu, thả bọn họ đi! – yết hầu nổi lên vị ngọt, một
ngụm máu tươi phun ra bắn lên tay Cảnh Dạ Lan. – Đưa giải dược cho ta!
- Bây giờ ngươi còn chưa chết được, chờ ta bình an đi ra
ngoài thì lập tức cho ngươi. – mắt lạnh đảo qua mấy người hầu đang đi
tới bên cạnh. – Nếu các ngươi muốn chủ tử của mình chết thì cứ lại đây,
ta đưa chủ tớ các ngươi đi cùng nhau luôn!
- Lui xuống cho bổn vương, lui xuống hết! – Hách Liên Quyền cao giọng quát.
Cảnh Lan cười nhạt:
- Ngoan, như vậy mới đúng là biết nghe lời chứ! – nàng cười
khinh thường, cũng không thèm nhìn gã mà ngó sang Hiên Viên Khanh Trần.
Hắn vẫn coi như không có việc gì chỉ nhìn nàng, ý cười bên khóe miệng
chưa hề dứt.
- Ngươi sao rồi? – nàng chợt không biết phải đối diện với
hắn như thế nào, hiện tại bị hắn nhìn chăm chú thì lòng nàng lại bắt đầu bất an, lo lắng đứng lên. Cảnh giác như vậy thực ra…
- Ta tốt lắm! – hắn tựa vào chiếc bàn gượng đứng lên, cánh tay cố che lấy ngực.
Cảnh Lan nhướng mày, hắn bị thương rất nghiêm trọng rồi, vừa rồi còn
giả bộ không có việc gì, cố chống đỡ làm cái gì chứ?! Nhưng nghĩ tới
hành động vừa rồi của hắn thì lòng nàng mềm nhũn xuống.
- Tới bên cạnh ta đi!
Cảnh Lan sửng sốt, không khỏi cười khẽ rồi rất nghe lời mà đi tới phía sau Hách Liên Quyền .
- Ngươi còn sức không đó? – nàng hỏi.
- Thấy nàng thì ta liền có sức! – hắn nói nghiêm túc, thấy
mặt nàng đỏ bừng lên thì trong lòng thầm nghĩ, nếu lúc này bản thân
không phải đang lâm vào hoàn cảnh này thì hắn đã sớm xông lên ôm lấy
nàng rồi. Vừa rồi nàng đã đi một bước khá nguy hiểm, nó nằm ngoài kế
hoạch của hắn, thiếu chút nữa đã khiến cho tim hắn ngừng đập luôn rồi.
- Không đứng đắn! – nàng thấp giọng mắng rồi buông Hách Liên Quyền đang bị vây khốn ra.
- Bắc An vương phi, tiếp tục muốn làm cái gì?
Đúng là hạng người vô sỉ mà, nhìn vẻ mặt gã chuyển biến, Cảnh Dạ Lan chỉ lạnh lùng trả lời:
- Thỉnh vương gia tiễn chúng ta một đoạn đường. Nhớ kỹ, độc của ngươi chỉ có ta mới giải được, không cần phải giở trò!
Lập tức sau đó nàng dìu Hiên Viên Khanh Trần lên, Hách Liên Quyền dẫn đường cùng nhau rời sơn cốc.
Cách sơn cốc không xa Tô Vân Phong đang cho đóng quân dựng trại.
- Vô Ngân, vì sao muốn dừng lại? – Ngô thống lĩnh – thị vệ
bên cạnh Tô Vân Phong lên tiếng hỏi. Vương gia lệnh đem một nửa binh
quyền giao cho Vô Ngân còn chính mình thì tiến cung gặp hoàng thượng.
Lúc này Vô Ngân lại dừng lại cách sơn cốc không xa lắm.
- Vì bây giờ chưa phải thời điểm. – y vẫn cười ta mị như
trước, ánh mắt hướng nhìn tới sơn cốc dần mê ly. Đương nhiên không phải
thời điểm, y phải đợi nữa vì người kia còn chưa ra tín hiệu cho phép y
xuất binh.
- Nhưng mà Vân vương gia phân phó… – Ngô thống lĩnh muốn nói lại thôi.
- Ngô thống lĩnh, ngươi cũng không muốn thấy vương gia vì
chuyện xuất binh mà phiền não chứ. – Vô Ngân quay đầu lại hỏi.
- Đúng vậy, nhưng mà Vô Ngân, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này
thì vương gia ở đó không thể giải thích được với hoàng thượng.
- Yên tâm, nếu vương gia tín nhiệm Vô Ngân ta như vậy thì Vô Ngân nhất định sẽ không để cho chuyến đi này của vương gia vô nghĩa.
Cho dù trong lòng y so với ai khác thì sốt ruột hơn nhưng tín nhiệm
của Vô Ngân đối với hắn thì cũng không thể so với người thường được!