Trường kiếm trong tay Cảnh Dạ Lan nhấc lên, trên thân kiếm còn dính
vết máu của gã, màu máu đỏ tươi ánh lên làm nổi bật nụ cười nhạt bên
khóe môi nàng. Nháy mắt vẻ mặt của nàng như được bao phủ một tầng khát
máu mị hoặc rồi nhanh chóng khuếch tán mạnh mẽ sang bốn phía.
Cùng một loại người?! Mặt Hách Liên Quyền nghệt ra, quả thực là như
thế; lạnh lùng bá đạo, không cho phép người khác có một tia xâm chiếm…
- Mạn phép! – nàng lấy từ trong ống tay áo ra một sợi dây
nhỏ như sợi tóc; ngẫm lại dù gì cũng đã dùng tới độc dược, nếu có dùng
tới cách khác chắc cũng không sợ người ta nói.
- Ngươi dám!?
- Không có cách nào nữa, Tây Sở vương không ở bên cạnh thì
chúng ta làm sao an tâm được. – nàng tiến lên chặn ngang phía sau gã,
thừa dịp gã chưa có phản ứng lại lập tức dùng Thiên tàm ti trói tay gã
lại. – Không cần cố sức giãy dụa bằng không người nếm khổ là ngươi! Tới
lúc đó đừng có trách là ta không nhắc nhở ngươi trước nha!
Nhìn nàng hờ hững đi về trong lòng Hách Liên Quyền tràn ra một cỗ
lãnh ý trước giờ chưa từng có. Một nữ tử như vậy nếu ở bên cạnh Hiên
Viên Khanh Trần thì sẽ còn phát sinh ra những biến cố như thế nào nữa
thì gã không thể nào biết được và cũng dám đoán trước.
- Tính tình của nàng đúng là không tốt chút nào. – hắn nhìn
Cảnh Dạ Lan ngồi xuống bên cạnh, một màn vừa rồi tuy không nghe thấy bọn họ nói cái gì nhưng hắn thấy nàng dùng kiếm lột bỏ búi tóc của Hách
Liên Quyền.
- Chẳng lẽ ta đã làm sai hả! – nàng tà nghễ liếc hắn một
cái. Tuy Hách Liên Quyền không phải là một kẻ tiểu nhân cũng không thuộc dạng quân tử nên dĩ nhiên là nàng gây chút áp lực là điều tất yếu. Mới
đi được một phần ba đường, khí lực bọn họ tiêu hao không ít; nếu tiếp
tục đi thế này thì ba người bọn họ chắc chắn sẽ kiệt sức. Song Hách Liên Quyền cũng có chuẩn bị, hiện tại ở phía sau có hạ thủ của gã không
ngừng áp xát, không thể để cho bọn chúng nhìn ra một tia sơ hở được.
Trên châm có dùng độc dược phát tác chậm, nếu không thể chống đỡ tới
khi viện binh kéo tới thì lúc độc phát cũng chính là kỳ hạn cuối của bọn họ.
- Tuy không ổn lắm nhưng đó là mộ thủ đoạn tất yếu. – khẩu
khí của Hiên Viên Khanh Trần như đang khen ngợi nàng. Hành động này của
nàng cũng nằm ngoài dự tính của hắn, hắn biết nàng rất kiên định nhưng
cũng bị hoảng sợ không ít, khó khăn lắm nàng mới có thể giữ được vẻ trấn định thế này.
- Ngươi còn lải nhải cái gì nữa, còn không mau nghỉ ngơi đi.
- Ta chờ nàng lại đây. Hiên Viên Khanh Trần nháy mắt mấy
cái, thân mình dựa vào tảng đá lớn chống đỡ, hình như đã động tới vết
thương nên hắn hơi nhíu mày, lấy tay ôm ngực.
- Chờ ta làm cái gì, ta cũng chẳng phải là thuốc trị thương
cho ngươi được. – nói xong, nàng chủ động đi tới. – Cởi quần áo ra.
- Ta không sao.
- Ngươi tự mình làm hay là để ta hả?! – nàng liếc dài một
cái. Không sao, nếu không sao thì vẽ ra cái bộ mặt đau đớn đó làm gì?!
- Vậy.. để nàng tự làm đi. – Hiên Viên Khanh Trần thản nhiên nói.
A trời ơi ~~~~
Cảnh Dạ Lan ngạc nhiên, nhìn một bộ đau đớn của hắn nhưng sao nàng có cảm giác hình như mình đã rơi vào cãi bẫy của hắn và hắn chỉ đang chờ
mình nói ra những lời này.
Bỏ qua, nàng cũng lười suy nghĩ lắm rồi! Nghĩ vậy, nàng cúi người chủ động cở bỏ áo ngoài cho hắn. Xốc quần áo lên thì thấy vết thương trên
người hắn căn bản không được bôi dược, so với mấy ngày trước có vẻ
nghiêm trọng hơn. Nhiệt độ cơ thể của hắn cũng tăng cao, có lẽ vì vết
thương bị nhiễm trùng nên mới vậy.
- Sao tới tận bây giờ ngươi mới chịu nói, thật đúng là không chịu nổi ngươi nữa! – nàng nóng nảy chất vấn.
- Nói hay không thì cũng phải đợi khi ra được bên ngoài mới
tìm đại phu được, ta còn chịu đựng được. – hắn làm bộ không sao cả nhưng trong mắt lại phảng phất đau đớn.
- Ngươi đợi chút, ta lập tức quay lại. – nàng nhảy từ tảng
đá xuống chạy đi. May là trong sơn cốc có suối nước nên nàng xé ống tay
áo tẩm ướt rồi chạy nhanh về.
- Nằm xuống, đừng có nhúc nhích. – nàng nói như ra lệnh.
Hiên Viên Khanh Trần cũng nghe lời nằm xuống, thấy nàng lấy ra tiểu hỏa sổ (cái thứ mà các bạn thấy trong phim cổ trang, họ nhét trong người, lúc nào cần thì lôi ra thổi phù phù mấy phát rồi nó bốc lửa ấy) sau đó nung đầu châm một lát rồi mới châm xuống vết thương bị nhiễm trùng.
Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, đầu cúi thấp xuống xát ngực hắn, hơi thở ấm áp phả vào da thịt hắn khiến cho nhiệt độ thân thể đã cao lại
còn tăng vọt lên song vẫn cảm nhận được độ ấm từ thân thể nàng.
- Cảnh Lan, – hắn nhíu mày, không phải vì vết thương đau mà
vì vẻ mặt lo lắng chuyên chú của nàng khiến hắn không tự chủ được mà gọi tên nàng.
Những vết thương này so với những gì mà hắn từng chịu đựng không đáng kể chút nào nhưng thấy nàng không nói lại khiến cho lòng hắn cuống cả
lên. Nếu lúc nào cũng được nàng chăm sóc và lo lắng thì bị thương cũng
không sao cả. Đột nhiên trong đầu hắn lại nảy lên ý niệm mạo hiểm nho
nhỏ này!
Cảnh Dạ Lan lại tưởng là mình làm nặng tay nên nhỏ giọng nói:
- Ngươi chịu đựng một chút, chỗ này không còn vật gì khác,
nếu không làm sạch miệng vết thương thì sẽ càng nghiêm trọng hơn.
- Được, ta biết, nàng cứ làm đi. – hắn cứ như là hạ quyết tâm kiên định làm gì đó, dùng sức gật đầu.
- Sẽ không sao đâu, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.
- Ta không lo lắng cho vết thương, ta sợ nếu mình vạn nhất
có có làm sao thì nàng… – nói cũng chưa nói hết, tay hắn nắm lấy cánh
tay trắng noãn như ngọc của Cảnh Dạ Lan.
- Ngươi đừng có nói lung tung nữa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi! – nàng đưa tay sờ sờ trán hắn, nóng như thiêu đốt vậy. Nàng vội vàng lấy
mảnh ống tay áo tẩm nước khi nãy đắp lên trán hắn; nhìn khuôn mặt hắn
dần đỏ bừng lên thì tâm nàng càng thêm loạn và lo lắng.
- Thật sao? Nàng nói thật chứ? – hắn lẩm bẩm mơ màng; hơn
nữa lúc nãy uống không ít rượu mà giờ hơi rượu đã tán đi, hàn khí đánh
úp lại. Rõ ràng là cả người như bị thiêu nóng nhưng vẫn lạnh tới thấu
xương.
- Thật, ta nói thật! – Cảnh Dạ Lan giữ chặt lấy bàn tay hắn
nãy giờ không chịu buông mà nhẹ giọng an ủi. Bình thường nàng chưa từng
thấy hắn yếu đuối thế này, ngược lại khiến cho nàng không nở buông tay.
- Cảnh Lan!
- Ta ở đây.
- Cảnh Lan… Cảnh Lan…
- Ta ở đây.. ta ở đây.
Giúp hắn băng bó lại vết thương, Cảnh Dạ Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi quay đầu nhìn lại.
Dù đã ngủ nhưng hắn vẫn cầm chặt lấy góc áo Cảnh Dạ Lan, hai má áp
vào không chịu buông ra. Lúc ngủ, những đường cong lạnh lùng biến nhu
hòa, hàng mày nhăn lại không chịu giãn ra, đôi mắt mị hoặc chúng sinh
nhắm nghiền, lông mi thật dài khẽ run bất an, khóe miệng giơ lên độ cong mê người.