– Vương gia, nếu ngài đã quyết định thì cần gì phải cảm thấy áy náy vì chuyện đã xả ra? – Vô Ngân dĩ nhiên đoán được tâm tư của hắn.
Những kẻ chinh chiến sa trường đều phải chịu đựng được chuyện chết chóc, máu chảy thành sông, lúc nào cũng có cái ý định đuổi tận giết tuyệt đối phương khiến cho mạng sống của người trước mặt trong nháy mắt bị cắt đứt.
Hơn một trăm người hầu đi theo Hách Liên Quyền, vô thanh vô thức cùng một lúc bị độc chết, thủ pháp mau lẹ, ngoan độc khiên cho Tô Vân Phong nhất thời kinh ngạc.
– Vô Ngân. – Tô Vân Phong không thể tìm thấy một tia tàn nhẫn nào ở con người đứng ngay trước mặt mình, y là một nam tử lúc nào cũng mỉm cười, có vẻ yếu đuối song lại là kẻ sát thủ máu lạnh vô hình.
Cuối cùng cũng lộ diện!
– Vương gia muốn nói thủ đoạn của ta rất ngoan độc, nhưng thắng làm vua, thua làm giặc; chắc ai cũng biết đạo lý này. Nêu thật sự so với kẻ gọi là có tâm cơ giết người thì Vô Ngân cảm thấy mình chưa bằng. – đôi mắt hẹp dài của y vẫn ánh lên ý cười tao nhã như trước. Giết người, so vớí hắn mà nói là một việc cực đơn giản, nhưng cũng là chuyện khiến lòng người kinh sợ.
– Ngươi đang cảnh cáo bổn vương? – một tầng sát khí vô hình bao quanh ngườì Tô Vân Phong. Lâu rồi hắn chưa từng phải cẩn thận như vậy khi đứng trước địch thủ.
– Sao kìa, ta chỉ đang cố gắng không để lại hậu họa sau này cho Híên Viên Khanh Trần mà thôi. – y chầm chậm nói xong, không giải thích và cũng không biện trình thêm gì cho mình. Về phần Tô Vân Phong nói, là cảnh cáo hay là bất kỳ nguyên nhân gì cũng được, dù đó là kẻ tứ cố vô thân thì y cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể đục nước béo cò. – Xin vương gia yên tâm, trong khi ngài và Bắc An vương quyết đấu thì ta nhất định sẽ không nhúng tay vào. Nếu vương gia không thể thực hiện được lời hứa lúc trước thì cũng đừng trách Vô Ngân. – y cười khẽ, tay phất mạnh ống tay áo rộng thùng thình, than ảnh thong thả, bình thản lui ra trước mắt Tô Vân Phong.
Ánh mắt ôn hòa dõi theo bóng y đi xa, dần dần ngưng kết thành tầng sương lạnh. Vô Ngân, ngươi nói nếu bổn vương không thể tuân thủ thì ngươi sẽ đại khai sát giới sao? Tĩnh Uyển từng nói với hắn, nếu muốn vượt qua Hiên Vìên Khanh Trần thì trước hết phải trừ bỏ tên Vô Ngân. Dĩ nhiên, thời cơ dĩ nhiên không đứng về phía Tô Vân Phong.
Thân ảnh kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, y bèn lên tiếng gọi:
– Ngô thống lĩnh.
Ngươi vẫn đợi ở ngoài cửa lập tức đáp lời:
– Vương gìa, muốn thủ hạ đi gọi Vô Ngân lại sao?
– Không, nói cho người trong vương phủ là Bắc An vương và Vô Ngân sẽ ở lại trong vài ngày nhất định phải đón tiếp chu đáo; nếu có nửa điểm sơ suất thì bổn vương sẽ nghiêm trị không tha.
– Nhưng.. Vương gia, hoàng thượng đã… – Ngô thống lĩnh vội khuyên can.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
– Bây giờ vẫn chưa được! – mấy khớp xương bàn tay đã bị hắn siết lại tới trắng nhợt. Bây giờ chưa được, vẫn chưa được….
Còn Tĩnh Uyển ở đó, hắn phải cần tới Vô Ngân. Hiên Viên Khanh Trần viết phong hưu thư khiến cho Tĩnh Uyển bỗng ngã bệnh không dậy nổi, tới bây giờ chưa tỉnh lại. Nàng đối với hắn tình cảm quá sâu sắc, dĩ nhiên là Tô Vân Phong biết. Tuy muội muội đã sớm thành thân, hắn cũng không thể nào quản nhiều chuyện của phu thê bọn họ; nhưng hắn không thể nào bỏ rơi Tĩnh Uyển được.
Tay hắn vung lên ra hiệu cho Ngô thống lĩnh lui xuống trước, nhất thời trong đầu trống rỗng, có quá nhiều thư để hắn quan tâm và không thể nào bỏ qua.
Tướng sĩ Lan Lăng, thánh chỉ của hoàng thượng, an nguy của Tĩnh Uyển, còn A Cảnh – người mà hắn yêu thương.. Một đống vấn đề đeo bám trên vai, hắn chưa bao giờ cảm thấy mọi thứ lại nặng nề, nghiêm trong tới thế này. Cộng thêm mấy ngày gần đây nhìn Hiên Viên Khanh Trân thư thái ở bên cạnh A Cảnh làm lòng hắn bỗng sinh ra vài phần hâm mộ. Nếu có thể, buông tay tất cả thì có lẽ hắn cũng có thể giống như Hiên Viên Khanh Trần.
Nhưng mà hắn không thể bỏ xuống được, và cũng chẳng chiếm được điều mà hắn muốn nhất.
Trận đấu phân thắng bại đã được định vào ba ngày sau, Cảnh Dạ Lan biết không thể tránh được chuyện này so với cố chấp ngăn không cho nó xảy ra thì chi bằng cứ để mặc cho nó tới đâu thì tới.
Trở lại Vân vương phủ, thực ra nàng cảm thấy có vài phần lạ lẫm. Sau khi bị dùng vũ lực bắt về thì trong lòng nàng có không ít thay đổi. Nhưng cũng từ đó mà nàng chưa có thấy qua Hiên Viên Khanh Trần lần nào, không biết thương thế hắn ra sao? Có Vô Ngân ở bên nên nàng cũng không lo lắng nhiều, chỉ là nhớ tới Thu Thủy thì lòng nàng có chút hoảng hốt.
Đang thất thần thì một tiếng gọi “Cảnh công tử” đã ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Khi nhìn rõ người đó là ai thì nàng lại cảm thấy ngạc nhiên:
– Ngô đại ca? – từ trước tới nay hắn chưa từng chủ động tiến vào trong Trúc Viện của nàng.
– Không làm phiền Cảnh công tử chứ?! – Ngô thống lĩnh cung kính đứng một bên.
– Đương nhiên là không. Tìm ta có chuyện gì sao? – Cảnh Dạ Lan thấy hắn như có gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi nên đành lên tiếng chủ động hỏi.
Hắn từng giúp nàng và Tiểu Khả trốn thoát trong rừng tuyết; tuy bây giờ vẫn chưa cho hắn biêt thân phận thật của mình thì Cảnh Dạ Lan vẫn rất khách khí với hắn.
– Là có chuyện muốn tìm Cảnh công tử. – xuất thân võ tướng, hắn biết đối phương dĩ nhiên hiểu được ý đồ khi tới đây của mình, cuối cùng cũng quyết định nói thẳng. – Mạt tướng biết Cảnh công tử là phụ tá đắc lực bên cạnh vương gia, vốn không nên nói chuyện này nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, mạt tướng không thể không nói. Có sai phạm gì mong công tử lượng thứ, nêu muốn trách phạt thì mạt tướng cũng chấp nhận. – ngữ khí của hắn đông cứng cùng chân thành.
Cảnh Dạ Lan ngây ra một lúc:
– Ngô đại ca, có việc gì cứ nói. Là chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng như vậy?
Sau một hồi đắn đo, hắn mới mở miệng:
– Công tử nếu một lòng vì vương gia thì xin công tử rời xa Bắc An vương. Mạt tướng tuy… tuy… – hắn ngập ngừng, gương mặt không được tự nhiên dường như đó là chuyện rất khó nói.
– Nói đi, tuy cái gì?
– Mạt tướng tuy không hiết nam tử ở cùng một chỗ với nam tử có gì không tốt nhưng đôi khi cũng cần…
Nhất thời Cảnh Dạ Lan muốn bật cười to, chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng và Hiên Vìên Khanh Trần giống “Long dương phích”. Có điều nghĩ lại thì từ sau khi Hiên Vìên Khanh Trần phát hiện ra thân thế của nàng thì dây dưa không ngớt, dĩ nhiên sẽ làm nhiều người cảm thấy kỳ quái. Cố nhịn cười, nàng nhẹ giọng khẳng định:
– Ngô đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi, thực ra giữa ta với Bắc An vương – cái này nàng nên gọi là gì nhỉ?