- Ai đó? – một giọng nói dễ nghe vang lên, giữa màn đêm yên tĩnh nó cứ như tiếng suối róc rách chảy, thanh thoát, êm tai.
Thu Thủy, là Thu Thủy!
Cảnh Dạ Lan hít sâu một hơi rồi lành nhạt đáp vào:
- A Cảnh xin gặp Bắc An vương.
- Mời vào! – giọng nói của Hiên Viên Khanh Trần nghe thật trầm ổn.
Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên bục cửa, phía sau cửa hé
ra một khuôn mặt trắng thuần với đôi mắt trong veo nhìn nàng, có chút
khó chịu.
- Cảnh công tử. – Thu Thủy nhẹ giọng chào.
Thân hình gầy yếu của người đứng ở cửa che khuất bên trong căn phòng
của Hiên Viên Khanh Trần. Xuyên qua bả vai Thu Thủy, nàng thoáng thấy
hắn nửa dựa vào thành giường, gương mặt đang giương lên, đồng thời nhìn
tới nàng và nở một nụ cười yếu ớt.
Không, đó là một nụ cười tự tin, giống như là hắn đã sớm biết nàng sẽ đến.
- Thu Thủy, mau mời Cảnh công tử vào trong đi. – hắn lên tiếng phân phó.
- Dạ, đã biết ca ca. – Thu Thủy vâng lời, ngoái đầu nhìn
liếc qua Cảnh Dạ Lan rồi hạ cánh mi dày như cánh bướm xuống. – Cảnh công tử, mời! – tiếp đó nàng tránh người sang bên, nhường lối cho Cảnh Dạ
Lan vào.
Cảnh Dạ Lan khẽ gật đầu với Thu Thủy, trong nháy mắt nàng phát hiện
trong đôi mắt của nàng ấy có ngấn lệ. Lần trước nàng từng đồng ý rằng sẽ không tranh đoạt Hiên Viên Khanh Trần với nàng ấy.
- Cám ơn, làm phiền rồi. – lúc nàng đi qua người Thu Thủy thì nhẹ giọng nói.
- Cảnh Lan tỷ tỷ! – một tiếng gọi rất nhẹ khiến Cảnh Dạ Lan thiếu chút nữa tưởng nghe lầm.
Cảnh Dạ Lan dừng bước, ứng tiếng:
- Hửm?
- Không có gì, ca ca đang đợi tỷ! – ý cười trên mặt Thu Thủy khá nhạt, không vui vẻ giống như tiếng cười lúc nãy.
Đại khái thì Cảnh Dạ Lan cũng đoán được một chút, mà nàng cũng lười
phải giải thích nên cứ thế đi thẳng về phía Hiên Viên Khanh Trần.
- Thu Thủy, đêm đã khuya rồi, muội mau trở về nghỉ ngơi đi. – Hiên Viên Khanh Trần quan tâm nhắc nhở nàng.
Nàng hình như không muốn, bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, đêm đã khuya, muội hơi sợ… – mái tóc dài mềm mại
rủ xuống theo khi nàng cúi thấp đầu, che khuất hai gò má gầy gò và làm
nổi bật màu da trắng nõn hơi tái xanh.
- Ca ca có chuyện muốn nói với Cảnh công tử, muội cứ đi về
trước. Nếu sợ thì kêu Vô Ngân, y ở gần ngay vách phòng muội. Không phải
muội thường nói Vô Ngân và ca ca đều lợi hại giống nhau sao? – hắn dịu
giọng tỉ tê như đang dỗ dành một đứa nhỏ, còn ánh mắt thì không rời khỏi người Cảnh Dạ Lan.
- Muội vẫn còn rất sợ… ca ca … – biểu tình của nàng cứ như
chực khóc, giọng cũng càng nhỏ đi. Thỉnh thoảng nàng nhìn tới Cảnh Dạ
Lan rồi lại nhanh chóng cúi thấp đầu.
- Ca ca thật sự có việc mà.
- Nhưng vết thương trên người ca ca chưa có khỏi, muội lo
lắng cho ca ca. – bộ dáng Thu Thủy vừa điềm đạm, đáng yêu lại có vẻ kiên định.
- Ta không sao, Thu Thủy, phải biết nghe lời…
- Được rồi, ta nói xong rồi đi ngay, không lâu đâu. – Cảnh
Dạ Lan nhịn không được lên tiếng, trong lòng thầm thở dài một hơi.
- Không được, ngươi phải ở lại. Trừ khi ta nói được thì
ngươi mới có thể đi. – bộ dáng nhu hòa của Hiên Viên Khanh Trần khi nói
chuyện với Thu Thủy hoàn toàn khác với lúc nói với nàng, cứ như bị thay
đổi người ấy.
Tự cao tự đại, ngông cuồng bá đạo!
Nghe xong mà Cảnh Dạ Lan muốn nghiến răng nghiến lợi. Cái gì chứ, lại là cái bộ dáng đó! Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy hắn chỉ mặc một chiếc
áo, cổ áo mở rộng, lần lượt hé ra từng vết thương. Cơn giận vốn chuẩn bị nổi lên trong nàng bất chợt chìm xuống.
Quên đi, nàng đến không phải để cãi nhau!
Cuối cùng, Thu Thủy cũng chịu thỏa hiệp, vâng lời rời đi. Bắt đầu từ
lúc cánh cửa đóng lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn Hiên Viên Khanh
Trần dùng đôi mắt yêu dị nhìn chăm chăm Cảnh Dạ Lan, dần dần ôn dịu, dấy lên chút ánh sáng.
- Nàng định đứng đó tới khi nào? Không lại đây à? – đáy mắt hắn hấp háy ý cười say mê. Cảnh Dạ Lan vẫn không nói lời nào buộc hắn
phải đứng lên đi tới trước mặt nàng rồi tự nhiên vươn tay ôm eo nàng.
- Đừng như vậy, ta tới tìm ngươi là để nói chuyện nghiêm
túc. – nàng đẩy hắn ra, tiện đà xoay người ra bảo trì một khoảng cách
nhất định với hắn. – Ta nói xong sẽ đi ngay. – tránh né ánh nhìn thâm
tình của hắn, nàng quay đầu đi, thầm hít sâu một hơi.
- Ừm, nàng muốn nói gì với ta? – sóng mắt lưu chuyển, hắn
lưu luyến nhìn người trước mặt. Sau khi trở về Vân vương phủ hắn vẫn
luôn khắc chế mình không được đi tìm nàng. Hắn luôn luôn ở đây chờ, chờ
tiểu nữ nhân vừa đáng yêu vừa cố chấp chủ động tới tìm hắn.
Bất giác, hắn nhẹ giọng, thì thầm:
- Cảnh Lan, ta rất nhớ nàng! – hắn đã yêu sẽ yêu tới sâu
sắc, vì nàng thì hắn có thể trả giá bằng cả đại giới. Thứ hắn muốn không chỉ là thân thể nàng, lòng của nàng, tình yêu của nàng mà còn sự cố
chấp không chịu chủ động của nàng.
Dưới ánh nến, một câu “Cảnh Lan, ta rất nhớ nàng!” của hắn khiến lòng nàng mềm nhũn.
- Ta đã nói là tìm ngươi để nói chuyện nghiêm túc, ngươi
đừng có chuyển đề tài. – mười ngón tay được ống tay áo che khuất không
ngừng quấn quít.
Trên gương mặt nghiêm nghị, lành lạnh của nàng nổi lên một tầng mây đỏ ửng khiến Hiên Viên Khanh Trần cười càng thêm tà mị.
- Được, nàng cứ nói chuyện nghiêm túc đi, nói xong sẽ nói
tới cái khác. – hắn tuyệt không để ý sự tránh né vừa rồi của Cảnh Dạ
Lan; ngược lại nắm chặt tay nàng, đặt bên môi, hôn khẽ xuống.
Từ trước tới này lúc nào nàng cũng khoác lên mình một bộ dáng lạnh
lùng, bất tuân; đôi khi còn khống chế, nghiêm túc một cách lý trí làm
hắn nhịn không được muốn bốc hỏa. Nhưng hiện tại, nàng lại toát ra một
bộ dáng mềm mại, ngượng ngùng, ngây thơ khiến hắn nhìn mãi mà không đủ.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của nàng, so sánh với trước kia
thì Hiên Viên Khanh Trần cảm thấy tình yêu trong mình đối với nàng càng
ngày càng mãnh liệt, vô phương kiềm chế. Hắn thật không ngờ bản thân lại có thể yêu thương một người tới như vậy. Ban đầu, hắn nghĩ những người
qua lại với hắn đều có mục đích và chỉ làm hắn đau đớn.
Bây giờ, khi làm tất cả để có được nàng thì hắn mới hiểu ra, và cũng
có thể lý giải được câu hỏi trên. Nàng làm hắn bị tổn thương, hắn hận
nàng bao nhiêu năm trời; cũng như thế, hắn thiếu chút nữa đã dủy diệt
nàng thì sao có chuyện nàng có thể tha thứ cho hắn dễ dàng.
- Đừng có náo loạn nữa. – Cảnh Dạ Lan giãy tay hắn ra, đứng thẳng người, nghiêm túc nói. – Vô Ngân đã giết hết người hầu của Hách
Liên Quyền, ngươi có biết không?