Hai bọn hắn đã không nghĩ tới đoạn cho đối phương một đường lui, liều chết lao vào nhau. Mỗi một chiêu đánh ra đều dùng hết sức lực, dĩ nhiên xuống tay cũng không lưu tình. Đúng lúc đó Cảnh Dạ Lan lại chen vào
giữa…
Trong nháy mắt ngắn ngủi, nếu ai là người buông tay trước thì chẳng khác nào bị kiếm khí của song phương đả thương chính mình.
Và, đúng lúc Hiên Viên Khanh Trần nhìn thấy A Cảnh gặp nguy hiểm đã
vội vã triệt hồi kiếm khí. Vậy nên hắn mới có cơ hội ôm A Cảnh tránh xa
nguy hiểm; còn bộ dáng hiện tại của Hiên Viên Khanh Trần chính là do
kiếm khí của hai bên gây thương tích nghiêm trọng.
- Vương gia, ngài nói gì đi chứ?! – nàng hoảng loạn. Lần
trước ở trong sơn cốc chật vật lắm nhưng cũng không khiếp sợ như lúc
này. Lần trước là “khổ nhục kế” nhưng còn lần này…
- Hắn triệt hồi kiếm khí nên tự thương hại tới bản thân! – Tô Vân Phong nói chi tiết. Hắn vẫn luôn là người chậm chân!
Ngu ngốc! Trong lòng nàng thầm mắng, ngực cũng bất tri bất giác co
thắt đau đớn cùng cực, cơn đau đó từ từ tràn ra nhưng không có ý tán đi, ngược lại không ngừng chạy dọc khắp tứ chi bách hải nàng.
Cảnh Dạ Lan cố hết sức nâng hắn dậy, cũng may có Mặc Câu ở đây, phải
nhanh nhanh trở về Vân vương phủ tìm Vô Ngân. Chỉ có y mới có khả năng
cứu người lúc này.
- A Cảnh! – Tô Vân Phong đứng trước mặt nàng, dường như có ý ngăn cản đường đi của nàng.
- Vương gia, vừa rồi lời của ta đều là sự thật. Ta không
ngại nói thẳng với ngài, bây giờ Vô Ngân đang còn trong vương phủ chờ
Hiên Viên Khanh Trần trở về. Y là một kẻ cổ quái, chỉ có lời của Hiên
Viên Khanh Trần còn chịu nghe chút ít. Nếu y tùy hứng lên thì ngài không thể ngờ tới sức thương tổn từ hắn đâu. Nếu hôm nay vương gia thật sự
muốn vâng hoàng mệnh bắt Hiên Viên Khanh Trần thì A Cảnh cũng không có
lý do gì ngăn cản! Nhưng mà hiện tại hắn đã biến thành dạng này, mong
trước tiên hãy để ta đưa hắn về cứu trị trước đã! – co ngươi linh động
kiên định nhìn Tô Vân Phong.
- Ta không có ý bỏ qua lời nói của nàng. Về tư, ta đã bại
bởi hắn nên không thể ngăn cản nàng làm gì. Về công, nàng dĩ nhiên phải
về vương phủ của ta, dĩ nhiên không thể rời khỏi Lan Lăng. Ta có thể án
binh bất động, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn thì ta có thể dàn xếp. – nói xong, Tô Vân Phong cũng đi tới đỡ Hiên Viên Khanh Trần.
Người kia suy yếu, lúc im lặng thế này cứ như toàn bộ hơi thở đều bị rút đi hết, giống một con rối gỗ tùy người đùa nghịch.
Không, nói gì thì cũng vẫn giữ lại một đường sống. Mức độ nghiêm
trọng của việc tự thương hại tới thân thể thế nào, tạm thời Tô Vân Phong không biết. Ai có thể ngờ, Bắc An vương lãnh khốc, tàn bạo, thị huyết
trong lời đồn lại giống như bây giờ.
Trên lưng ngựa, Cảnh Dạ Lan dùng sức đỡ thân thể suy yếu của Hiên
Viên Khanh Trần, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm hắn chặt vào lòng.
Mặc Câu, ngươi phải nhanh trở lại Vân vương phủ! Trong lòng nàng thầm nghĩ, chân dùng sức thúc hông ngựa; con ngựa tựa như hiểu được ý của
Cảnh Dạ Lan mà bay nhanh một đường.
…
- Vô Ngân, Vô Ngân…. – về tới Bắc uyển, Cảnh Dạ Lan liên
thanh gọi y. Bình thường nàng không thích y cứ như một âm hồn không tiêu tạn bất ngờ xuất hiện trước mặt mình nhưng chưa bao giờ nàng lại có suy nghĩ phải mau mau tìm thấy y như lúc này. Ngược lại, Vô Ngân tỏ ra rất
thong dong, bình tĩnh:
- Vương phi tìm ta? – ánh sáng mặt trời dìu dịu hòa sắc cùng quần áo đơn bạc của y khiến thân hình y trở nên mờ ảo.
- Đúng vậy! – Cảnh Dạ Lan trả lời ngắn gọn.
- Khanh Trần xảy ra chuyện gì sao? – y vẫn giữ nguyên bộ dáng bình thản hỏi, cứ như đã biết rõ mọi chuyện rồi.
- Vô Ngân, ta biết ngươi có bản lĩnh, hiện giờ hắn xảy ra
chuyện, mong ngươi mau qua xem! – Cảnh Dạ Lan cũng không biết từ khi nào mình và Vô Ngân lại có cách nói chuyện kiểu này. Hình như nàng đang
chạy tới cầu Vô Ngân cái gì đó.
Con ngươi mị hoặc nâng lên, thân mình vẫn chưa hề động:
- Thật có lỗi, ta không đi được. – nụ cười chua sót, như có gì đó khó nói ra.
- Vì sao? – Cảnh Dạ Lan tiên lên vài bước. – Thật sự là hắn bị thương rất nặng, chỉ có ngươi mới có thể…
- Hắn vì ngươi tới mới bị thương. – Vô Ngân thản nhiên nói
xong, tầm mắt dõi ra bên ngoài cửa sổ; dương quang chiếu rọi xuống hàng
lông mi thật dài của y khiến chúng nhiễm một tầng ánh sáng lấp lánh.
- Đúng thế.
- Ta đã sớm nói với vương phi là không cần đi nhưng ngươi
lại không chịu nghe lời ta nói. Hiện tại lại đến cầu ta, thật không hay
chút nào. – khẽ lắc đầu nụ cười như có như không vẫn treo trên môi y.
- Vô Ngân, ta không biết ngươi và Hiên Viên Khanh Trần có
cách nào toàn thân trở ra nhưng Tô Vân Phong đối với ta có ân. Mặc kệ
các ngươi là gì thì cũng không thể động tới những người vô tội trong
vương phủ! Thủ đoạn của ngươi, ta cũng coi như được biết qua, đúng là đủ ngoan, đủ độc, đủ cao minh! Nói cách khác, nếu ta không có khoảng thời
gian sống ở Lan Lăng thì phỏng chừng ta cũng sẽ đồng tình với cái cách
tự bảo vệ mình của ngươi. Hôm nay ta đã phá hủy kế hoạch của các ngươi,
ngươi trách ta thậm chí là oán hận ta đều được, nhưng ngươi thật sự
không quan tâm tới Hiên Viên Khanh Trần sao? Tốt xấu gì ngươi và hắn
cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ!
Mi mắt Vô Ngân chợt động, thu lại vẻ mặt bình thường nhìn Cảnh Dạ Lan rồi cười nói:
- Vương phi hiểu lầm, không phải là ta không chịu cứu hắn.
Vương phi cũng biết Khanh Trần rồi, mỗi khi cố chấp thì đúng là rất
giống với vương phi.
- Có ý gì?!
- Chắc là ngươi đã phá hủy cuộc quyết đấu giữa hắn và Tô
Vân Phong, sau đó hắn vì cứu ngươi mới biến thành bộ dáng lúc này. – y
nói mà cứ như người được chứng kiến toàn bộ mọi việc.
- Nếu ngươi đã biết vậy thì sao còn bình tĩnh thế này?
- Vương phi, Khanh Trần vì ngươi mà quyết định, ta có thể
nói gì đây. Vì để ngươi có thể sống thì hắn ngay cả mạng cũng không cần, còn bỏ Thu Thủy sang một bên. Đối với hắn mà nói ngươi chính là toàn bộ cuộc sống của hắn, còn vương phi, hôm nay khi ngươi tới đứng trước bọn
họ, chẳng lẽ không có đưa ra lựa chọn của riêng mình sao?!
Đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy chút gợn sóng chăm chú dõi vào hư không!
- Ta … – Cảnh Dạ Lan nói nửa câu bỏ lửng. Đúng vậy, nàng
cần phải nói rõ ràng trước mặt bọn họ! Nàng ở lại vì còn nghĩ tới ân cứu mạng của Tô Vân Phong hay là muốn Hiên Viên Khanh Trần được bình an rời đi?! – Chuyện này với chuyện ta nhờ ngươi cứu hắn không có liên quan! – nàng nhanh chóng chuyển đề tài.