Không nằm ngoài kế hoạch, mấy ngày sau trong cung truyền tới thánh
chỉ, ban thưởng cho Bắc An vương và vương phi một biệt viện. Nói rằng đó là nơi hoàng thượng mời Bắc An vương ở lại Lan Lăng chơi.
Thứ nhất là bù đắp lại sự thiếu xót lúc trước, thứ hai là Nhã quý phi rất thích Bắc An vương phi nên muốn nàng tiến cung bồi chuyện vài ngày.
Giam lỏng!
Cảnh Dạ Lan biết thâm ý của những việc làm này, chỉ có hai chữ đó.
Nàng đã sớm cảnh báo Hoa Thanh Nhã đừng làm bất cứ hành động gì nhưng
thật ra nàng ta cũng rất dũng cảm.
Nhìn thánh chỉ trong tay nội thị quan, trước khi Hiên Viên Khanh Trần kịp phản ứng thì Cảnh Dạ Lan đã đứng lên tiếp nhận:
- Làm phiền về nói với Quý phi nương nương, ta muốn chuẩn
bị vài thứ, sáng mai sẽ tiến cung. Mong người chờ một lát. – vẻ mặt nàng tươi như hoa, giọng nói ôn hòa có lễ. Nội thị quan cũng tươi cười, cúi
đầu khom lưng rời đi.
Đao đặt trên cổ, không thể không đi nhưng thực ra nàng rất muốn nhìn xem Hoa Thanh Nhã định làm trò xiếc gì.
- Ta không cho phép! – Hiên Viên Khanh Trần giật thánh chỉ
trong tay nàng vứt đi, cúi người bưng lấy hai má nàng. Đương nhiên không được, rõ ràng là Hoa Thanh Nhã muốn giữ chân Cảnh Dạ Lan để ngăn cản
hắn.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng; Cảnh Dạ Lan
bất giác vươn tay xoa xoa mu bàn tay Hiên Viên Khanh Trần. Không biết
bắt đầu từ khi nào nàng rất thích cảm giác này. Ánh mắt nàng khẽ nhíu
lại, nhẹ giọng trấn an:
- Sợ cái gì chứ, chỉ là vào cung gặp nàng ta thôi mà. Nếu
nàng ta muốn làm như vậy thì sao không nhân cơ hội này xem tâm địa thực
sự của nàng ta là gì?!
- Không được, nàng không biết Hoa Thanh Nhã là hạng người
như thế nào. Có thể dùng xảo kế thoát khỏi thánh chỉ chôn cùng của tiên
đế Đại Nguyệt để sống sót thì đủ biết thủ đoạn và tâm địa nàng ta đã sớm vượt qua nữ tử bình thường. Nếu nàng ta có ý hại người thì chỉ cần một
chút lơ là thì nàng nhất định sẽ bị nàng ta nuốt trọn!
Giờ phút này Hiên Viên Khanh Trần đã mất đi sự bình tĩnh, kiềm chế
ngày xưa. Chỉ cần là chuyện liên quan tới thì hắn luôn mất bình tĩnh như vậy.
Hắn thừa nhận, nàng chính là nhược điểm và cũng là uy hiếp lớn nhất
của mình, thế nên hắn không muốn để nàng dù biết nguy hiểm mà vẫn mạo
hiểm đi vào.
- Không được là không được. Cảnh Lan, ta sẽ không đồng ý! – hắn không chịu nghe lời khuyên can của nàng. Người thân duy nhất của
hắn vì Hoa Thanh Nhã mà chết, hắn sẽ không để Cảnh Lan đi mạo hiểm thêm
nữa. – Nàng nghe đây, Vô Ngân đã an bài tốt mọi chuyện để các nàng trở
về Bắc An. Mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể rời khỏi người ta,
nhất định không được! – nói xong hắn dùng lực ôm nàng vào lòng, cơ hồ
muốn cơ thể nàng dung nhập vào trong người mình.
Cảnh Lan không giãy dụa, tùy ý để hắn ôm, cánh tay nâng lên vỗ về nhẹ nhàng sau lưng Hiên Viên Khanh Trần như muốn an ủi. Nàng hiểu được
những lo lắng và sầu muộn của hắn.
- Tự ta sẽ cẩn thận, huống hồ với tình trạng hiện nay, nàng ta tạm thời không có lý do gì xuống tay với ta cả. – nàng chậm rãi rời
khỏi hắn một chút, cánh môi mềm nhẹ, phấn nộn bao trùm lên đôi môi Hiên
Viên Khanh Trần.
Môi cùng môi tiếp xúc, ướt át mềm mại, khiến cho hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
- Khanh Trần, hãy để ta đi. – trong giọng nói của nàng có
mang theo sự mê hoặc không thể kháng cự làm cho hắn từ từ nhắm mắt lại.
- Không được… – hít ra thở vào một ngụm khí, giọng Hiên
Viên Khanh Trần trở nên khàn khàn. Đột nhiên hắn ôm nàng đứng bật lên,
vội vã bước vào phòng trong.
- Này, Khanh Trần… – Cảnh Dạ Lan còn chưa kịp hoàn hồn thì
đã bị hắn áp xuống giường. – Ngươi… – nàng mở to hai mắt nhìn hắn vùi
đầu trong cổ, lúc nhẹ lúc nặng liếm mút da thịt mình. Cảm giác tê dại
nhanh chóng chạy khắp toàn thân.
- Chuyện này… giờ không được.. – Cảnh Dạ Lan đương nhiên
biết hắn muốn làm cái gì nên không khỏi hoảng hồn. Đáng ghét, vừa rồi
hình như nàng dùng một cách thức quá sai lầm. Không phải nhiều lần dùng
chiến thuật nhu tình như vậy đều có thể khiến hắn ngoan ngoãn, nghe lời.
- Khanh Trần… – nàng mới kịp nói một khúc đầu thì đoạn tiếp theo đã bị môi hắn che lại. Môi lưỡi liều chết triền miên, mãi tới khi
thấy nàng không thể thở nổi thì hắn mới chịu buông ra.
Tiếng thở dốc lan truyền trong căn phòng.
- Cảnh Lan, nàng đừng nghĩ rằng ta sẽ thả cho nàng rời đi.
Hôm nay dù có phải trói nàng thì ta cũng sẽ không cho nàng đi! – hai mắt hắn đỏ ngầu, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi quyến rũ kia, nhẫn tâm xem
nhẹ lệ quang trong mắt nàng.
- Sao ngươi còn không chịu hiểu, chẳng phải ai lúc nào cũng nhượng bộ được đâu! – nàng than nhẹ, nóng vội khuyên giải hắn.
- Nếu muốn nhượng thì cũng phải là ta. Còn nàng là nữ nhân
của ta, ta thề sống chết cũng phải bảo vệ người! – nói xong, hắn cởi bỏ
vạt áo bên hông, nhanh chóng trói ngược hai tai nàng về phía sau.
- Ngươi mau buông tay! – Cảnh Dạ Lan vừa vội vừa giận, giãy dụa không chịu để hắn thực hiện được ý đồ.
- Ngoan một chút, không cần lộn xộn! – sau khi trói xong,
hắn ôm lấy nàng, giọng đầy xin lỗi. – Ta lập tức đi tìm Vô Ngân, trước
hết cần chuẩn bị tốt, đêm nay ta sẽ đưa các nàng đi. – liếc mắt nhìn cổ
tay nàng còn chưa chịu dừng ý đồ tháo bỏ vạt áo, da thịt trắng nõn đã
phiếm hồng. – Cảnh Lan, vô dụng thôi. Cách trói này là ta sử dụng lại
cách lần trước nàng dùng để trói ta, sẽ không có ai tự cởi được, trừ khi dùng dao cắt. Chẳng phải nàng từng nói là dù cố mấy cũng không thể cởi
ra!
- Ngươi hỗn đản! – sao nàng lại quên Hiên Viên Khanh Trần
thông minh như thế nào chứ. Lần trước mới chỉ nhìn cách nàng trói thế mà hắn đã ghi nhớ kỹ.
- Ta sẽ không để cho người bên cạnh ta lại vì ta mà xảy ra
bất cứ chuyện gì, nhất là nàng. Ta nợ nàng rất nhiều, ta nguyện để mình
bị thương chứ ta không để nàng có bất cứ nguy hiểm gì; bằng không ta có
chết bao nhiêu lần cũng không thể tha thứ cho chính mình! – hắn cúi
người, hôn nhẹ lên hai má nàng.
- Khanh Trần! – nghe những lời hắn nói, trong lòng nàng nổi lên tầng tầng gợn sóng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Cảnh Lan, nàng là do ông trời ban cho ta, người độc nhất
vô nhị. Nếu không có nàng thì ta biết làm sao bây giờ? – hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc nàng. – Sống hay chết ta đều phải cùng một chỗ với
nàng, không bao giờ tách ra nữa!
Giúp nàng kéo duy trướng xong, Hiên Viên Khanh Trần xoay người đi ra
ngoài, để lại mình Cảnh Dạ Lan ngồi đó trong lòng nóng như có lửa đốt,
mê muội nhìn thân ảnh hắn biến mất!