Một tiếng cô cô làm cho Hoa Thanh Nhã kinh hồn, rốt cuộc thì nàng ấy là… Phía đuôi mắt lóe ra lãnh ý lạnh thấu
xương tủy, người này tuyệt đối không phải Hoa Mị Nô.
- A a a a a a ~~~ – nàng nói không nên lời, chỉ trừng to
mắt đầy hoảng sợ, trong cơ thể dần dần hiện lên cảm giác lạnh lẽo chạy
khắp tứ chi. Nàng ấy đúng là muốn lấy mạng của nàng! Đôi mắt rưng rưng
nước quay tìm tới nam tử đứng không xa bên cạnh, nhận lại được cũng chỉ
là một ánh nhìn lạnh lùng.
Đã biết rõ rồi mà vì sao còn tồn tại một tia hy vọng; cho dù nàng có
là một quân cờ thì sống hay chết hắn cũng nên nói một câu gì chứ! Nhưng
mà hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, giống như nhìn một kẻ xa lạ. Dòng lệ ấm
nóng chảy xuống hai bên má, thấm ướt da thịt không chút máu.
- Sao? Biết sự tuyệt vọng của Hoa Mị Nô lúc đó rồi chứ?!
–Cảnh Dạ Lan nhìn nàng ta không chớp mắt, gằn giọng phát ra từng tiếng
châm chọc như chém vào lòng. – Ta dĩ nhiên không phải nàng nhưng nàng có bao nhiêu oán hận thì ta là người biết rõ ràng nhất. Cô cô à, còn nhớ
rõ nàng đã cầu các ngươi như thế nào không?
Lúc mới nhập hồn vào thân thể này thì nàng cũng dần dần tiếp nhận trí nhớ của Hoa Mị Nô, hỗn độn, mơ hồ không rõ. Dần dần, ý thức của nàng ấy lưu lại trong cơ thể biến mất; thỉnh thoảng lại xuất hiện vài ý niệm
trong đầu Cảnh Dạ Lan khiến nàng phải hành động theo. Hơn nữa, nghe từ
những người khác thì nàng cũng biết thêm được vài chuyện cũ, kết hợp với đống ký ức hỗn độn kia bắt đầu hiện hữu rõ hơn.
Hoa Thanh Nhã đã cảm thấy bất an và sợ hãi khi nhìn thấy nàng, điều
này chứng minh nàng ta cũng là đồng lõa trong cái chết của Hoa Mị Nô.
Ngươi đừng có trách ta, lúc đó Hoa Mị Nô chọn lựa cái chết, còn ta
thì chỉ muốn sống! Con ngươi tối đen như mực của nàng không có nửa điểm
gợn sóng khiến cho Hoa Thanh Nhã càng lâm vào đáy sâu tuyệt vọng.
- Không… – Hoa Thanh Nhã dùng hết toàn lực phát ra một
tiếng kêu, đầu không ngừng phe phẩy, giãy dụa vô vọng nhưng càng khiến
cho Cảnh Dạ Lan bóp cổ nàng ta càng chặt hơn.
- Hoàng thượng, có thể trao đổi không? – Cảnh Dạ Lan cười càng thêm minh diễm.
- … – Hoa Thanh Nhã đã sắp không trụ được nũa.
- Vi Hiên Viên Khanh Trần, có đáng để ngươi phiêu lưu mạo
hiểm thế này ở hoàng cung Lan Lăng không? Bắc An vương phi! – rốt cuộc
thì hắn vẫn không đủ kiên nhẫn nhưng không phải vì Hoa Thanh Nhã!
Nàng nói không sai, người chết chỉ là chuyện nhỏ, còn khiến cho hắn
bại lộ thân phận mới là đại sự! Hiện tạiThanhNhã đã được sủng ái, còn có thể vì hắn mà tạo ra một con đường tiến; dù có chết thì cũng phải chờ
tới khi nào trong tay hắn có nhân tài thay thế thì mới mặc cho nàng ta
chết được!
- Ai muốn chặt đứt đường sống của ta thì ta sẽ đưa hắn tới
quỷ môn quan trước! – lãnh ý trong mắt Cảnh Dạ Lan biến sâu đậm, lực tay tăng lên khiến người kia càng thêm giãy dụa.
Tiếng hít thở khò khè giống như khúc nhạc rỉ rên buồn thản trên đường xuống hoàng tuyền!
- Ta đồng ý! – giọng nói lạnh băng của Hiên Viên Triệt từ
từ thoát ra. Hắn không xem thường nữ nhân này, ngoại trừ cảm giác nàng
không giống Mị nô ra thì thân thủ, ý nghĩ và tốc độ phản ứng của nàng
quả thực so với bất kỳ một nữ nhân nào hắn có được đều xuất sắc hơn
nhiều.
- Sao không sớm nói, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy chứ! – Cảnh Dạ Lan cũng buông cánh tay bóp cổ Hoa Thanh Nhã làm cho
nàng ta khuỵa xuống như con diều bị cắt đứt dây.
Nguy hiểm thật, nàng không muốn đối diện với ý định muốn giết mình
của nàng ấy, tuy rằng thiếu Mị Nô không ít, cũng gián tiếp làm nó chịu
nhiều đau khổ nhưng người mà nàng ấy đáng ra phải động thủ là Khanh Trần mới đúng. Có điều lần này cũng đủ để nàng nhìn ra Hiên Viên Triệt tuyệt tình như thế nào!
Cùng lúc đó Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân đã bắt đầu bố trí kế hoạch.
- Ngươi nói người mà ngươi nhìn thấy cũng sẽ có hoài nghi.
- Vậy chỉ có thể nói là hắn đến Lan Lăng là điều tất yếu! – Hiên Viên Khanh Trần chăm chú nhìn mật báo vừa gửi tới, không phát hiện ra tin tức mới nào hữu dụng khiến lòng trầm xuống. Cảnh Lan vẫn còn
trong cung, nhưng là nàng cố ý muốn ở lại, hắn có muốn ngăn cũng không
được!
Nhìn hắn phân thần, Vô Ngân cũng hiểu được tâm tư hắn lúc này nên không khỏi vỗ vỗ bả vai trấn an:
- Khanh Trần, ngay cả ngươi mà vương phi cũng có thể đối phó thì còn gì phải lo lắng!
- Hiên Viên Triệt! – hắn phun ra vài chữ.
- Thứ ta nói thẳng, vương phi vốn là hoàng hậu chỉ định cho hắn, ta nghĩ tạm thời hắn sẽ không xuống tay với vương phi. Lần này hắn tới đây nhất định có mục đích khác, hơn nữa còn còn đưa Hoa Thanh Nhã
tới hòa thân!
Lời Vô Ngân vừa dứt thì trong phòng nhất thời yên tĩnh…
Và cũng đồng thời trong lúc đó, đôi mắt hai người cùng phát sáng, nhìn nhau cười đầy ăn ý. Thì ra hắn ta là vì nguyên nhân này!
- Vô Ngân, thứ trong kế hoạch của ngươi đã lấy được chưa?
- Đương nhiên, phí chút công sức vẫn là hữu dụng! – y vươn cổ tay, có một thứ nho nhỏ hình thú màu đen quấn quanh.
- Vô Ngân, dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta mà làm! – Hiên Viên Khanh Trần đứng lên, vẻ tự tin, cuồng ngạo dần trở lại trên
mặt hắn.
Hiên Viên Triệt, lần này cô vương muốn ngươi phải “tiền mất tật mang”!
- Ừ! – Vô Ngân gật đầu.
- Còn nữa, đêm nay ta muốn vào hoàng cung một chuyến. – đôi mắt hắn thâm thúy song bên trong đáy nổi lên hai đốm sáng nhấp nháy.
- Vậy ngươi phải cẩn thận, chờ ta nơi này truyền xuống mệnh lệnh thì chúng ta bắt đầu hành động. – quá hiểu lòng nhau, Vô Ngân dĩ
nhiên biết hắn muốn làm cái gì.
Đêm xuống, trăng non cong như lưỡi liềm.
Thân hình to lớn ngồi trên lưng ngựa bay nhanh đi, trong bóng đêm là
khuôn mặt trầm ổn lạnh lùng và nụ cười bên khóe miệng của hắn.
- Ở đây chờ cô vương trở lại! – xoay người xuống ngựa, hắn
nhanh nhẹn tiến về phía cửa cung, chớp nhoàng vài cái liền thả người
nhảy lên rồi dần dần biến mất trong đêm đen. Trước đó, hắn sớm đã quen
thuộc với nơi Cảnh Lan ở nên không nhanh không chậm vượt qua bọn thủ vệ
tuần tra ban đêm, thong dong tiêu sái đi vào.
Vòng qua vài hành lang dài gấp khúc, hắn dừng chân đứng một chỗ.
Dưới ánh nến, thân ảnh nữ tử kiều mị in lên cánh cửa sổ, nhãn tĩnh vô cùng. Bất giác miệng hắn gợi lên nụ cười yếu ớt, trong đầu tưởng tượng
đến vẻ mặt nàng giật mình.