Dùng một chút lực tay, hắn dễ dàng ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Thu Thủy. Nhìn nàng nước mắt ràn rụa, ánh mắt trống rỗng, hắn không nói không rằng đặt nàng lên lưng ngựa.
- Giết! - Xoay người lại, hắn lạnh giọng phân phó.
Đội cung thủ đi theo nhất tề bắn tên, khí thế hung mãnh hướng bắn về phía đám người bên kia bờ.
- Không cần giết chết, chỉ cần bị thương là tốt rồi.
Cũng như rắn mất đầu, những kẻ này dù có muốn làm gì thì cũng tốn chút ít
thời gian để khôi phục nguyên khí. Tuy rằng số tử sĩ ít nhưng thủ hạ của Hiên Viên Khanh Trần không tầm thường, một trong số đó so với nhiều
người còn lợi hại hơn.
Không đi tiếp về phía bên kia để trở về Bắc An, vài ngày tới Hiên Viên Khanh
Trần sẽ không nhận được tin tức về lộ trình của Thu Thủy. Bấy nhiêu cũng đủ để ảnh hưởng tới Hiên Viên Khanh Trần, ít nhất Thu Thủy có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Nam tử cúi nhìn nàng không ngừng khóc nức nở, cứ như bên cạnh không có gì
tồn tại; sự kinh ngạc và áy náy khi nãy vì chuyện hắn làm đã biến mất.
Nàng chỉ yên lặng rơi lệ, như một con rối có hô hấp, ngoài khóc ra không có phản ứng gì khác.
Nha đầu, nếu không phải ngươi nặng tình với Hiên Viên Khanh Trần, tự tiện
chạy trở về thì đã chẳng tạo cơ hội cho bọn hắn tiêu diệt đám tử sĩ kia. Hắn cược, Thu Thủy không thể nào cắt đứt tình cảm của mình, bằng không
dù trước đó hắn có lên kế hoạch chu toàn, cao mình tới đâu thì cũng
không có được kết quả khiến hắn hài lòng.
Ba ngày sau ngày hôm đó, Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân chuyển ra khỏi
Vân vương phủ, ở trong biệt viện do hoàng thượng Lan Lăng ban cho. Bốn
phía đều có cơ sở ngầm, nhìn qua thì bọn họ cứ bình thản như trước,
không thể phát hiện ra chút manh mổi nào.
- Sao? - Hiên Viên Khanh Trần vừa chà lau bội kiếm vừa hỏi. Kiếm quang lạnh lẽo lóe lên khiến hắn nheo mắt lại.
- Tất cả đều tiển hành theo những gì đã an bài, nhưng phía tử sĩ phái ra
có chút vấn đề. – Vô Ngân lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy đưa cho Hiên Viên Khanh Trần, đó là những tin tức mới nhất vừa nhận được. - Đến ngày hôm qua thì mất liên lạc, vẫn chưa có gì tin mới.
- Đã xảy ra chuyện gì? - cánh tay đang lau thân kiếm khựng lại, đáy mắt
hắt ra tia bất an. Tử sĩ đã đi theo hắn nhiều năm, đều tự tay hắn lựa
chọn, chưa bao giờ hành động thất thủ. Thế nên hắn mới yên tâm đem Cảnh
Lan Và Thu Thủy phó thác vào tay bọn họ.
- Khó nói. Ta cũng không nhận được tin tức gì. - Vô Ngân cũng cảm thấy có điểm quái, lần trước bọn họ tự tiện để cho vương phi trở về; lúc này
trừ phi gặp chuyện không may thì không thể lý giái nổi chuyện vì sao bọn họ lại mất liên lạc. Vấn đề mấu chốt là người đi cùng còn có Thu Thủy.
- Tin tức bị mất ở khu vực nào? – Hiên Viên Khanh Trần vẫn chưa có biểu
hiện khẩn trương, suy nghĩ một lát hắn lên tiếng hỏi Vô Ngân.
Theo cước trình thì mất tin tức ở Thủy Thiên Nhất Sắc. - đó là con đường tắt tốt nhất, có thiên nhiên làm bình chướng; chỉ cần vượt qua nơi đó là có thể làm lộ trình của bọn họ ngắn lại. Nếu đúng là gặp chuyện không may ở nơi đó thì thật sự không ồn. - Vô Ngân đương nhiên biết, nhưng dù có
xác định được vị trí thì cũng không tìm ra chút manh mối nào.
- Phái người đi, nhất định phải làm rõ ràng. - hắn tra bội kiểm vào vỏ,
ánh mắt sắc lạnh, ngón tay vuốt ve thân kiếm. Kiếm khí lạnh lẽo xuyên
thấu qua ngón tay làm tâm hắn dần bình ổn hơn. Ở thời điềm mấu chốt, mỗi một mệnh lệnh của hắn nhất định phải rõ ràng, cẩn mật; nếu có bất kỳ
một phán đoán sai lầm nào thì sẽ làm cho kế hoạch của hắn thất bại.
- Thu Thủy hẳn là không có chuyện gỉ, đừng quá lo lắng! - Vô Ngân an ủi.
- Ta biết, đối với năng lực của bọn họ thì ta chưa một lần hoài nghi. -
Hiên Viên Khanh Trần ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, tay vỗ vỗ cánh tay Vô
Ngân đặt trên đầu vai mình. - Còn có kế hoạch và mưu lược của Vô Ngân
ngươi nữa, ta cũng chưa một lần thất vọng!
- Đa tạ! - Vô Ngân siết nắm tay, trong mắt lộ ra một cỗ quỷ dị. Mưu kế
của y chưa từng mắc lỗi, y luôn nắm chắc mọi chuyện trong tay nên kế
hoạch vạch ra cũng không lộ chút sơ hở. Rốt cuộc vì sao lại xảy ra vấn
đề?
- Đúng rồi, đại quân của Hiên Viên Khanh Trần hiện giờ đã tới đâu?
Đại quân? Vẻ mặt đăm chiêu lập tức thối lui. Vô Ngân chợt cười khẽ nói:
- Khanh Trần, ngươi có biết lúc này thay Hiên Viên Triệt chấp chưởng đại quân là ai không?
- Ai? - Hiên Viên Khanh Trần không để ý hỏi lại.
- Lâm Tông Càng!
Hàn quang trong mắt Hiên Viên Khanh Trần bắn ra bốn phía, lời nói của Vô Ngân đã gợi lên tia hứng thú khó có được trong hẳn.
- Không tồi, ta cũng đang muôn đí tìm hắn. - Nếu giờ hắn có bản lĩnh chấp chưởng đại quân thì ta và hắn nhất định sẽ có một cuộc hội ngộ khó quên trên chiến trường! - tay Hiên Viên Khanh Trần nắm lấy thân kiếm, răng
nghiến chặt. Một kiếm đoạt mạng năm đó cũng đã tới lúc nên tính sổ.
- Xác định được vị trí và phương hướng của bọn chúng chưa? - Hiên Viên
Khanh Trần đứng bật lên. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã lâu tới vậy. Đôi khi nhớ lại chuyện xưa khiến hắn hoảng hốt giống
như đang nằm mơ; nhưng miệng vết thương thì không ngừng nhắc nhở hắn
rằng những chuyện trước kia đều tồn tại.
- Đã lên đường rồi. - Vô Ngân cười, lấy từ trong ống tay áo ra một thứ đồ chơi, đặt nó vào lòng bàn tay, thưởng thức.
…
Hiên Viên Triệt mở mật hàm ra, chăm chú đọc rồi nhịn không được bật cười. Không tồi, hắn không nhìn lầm người!
- Sự tình làm không tồi chút nào, chuyển cáo hắn, trẫm rất hài lòng với
sự trung thành của hắn. Nêu lúc này có thể khiến trẫm được thỏa đáng
mong muốn thì trẫm nhất định sẽ thực hiện những yêu câu trước đó đã đáp
ứng vớí hắn.
Một yêu cầu nho nhỏ, nhìn thì có vẻ khó làm được nhưng ai biết được. Một
khi nắm được thứ cần thiết trong tay, quay đầu nhìn lại có lẽ không khó
khăn như trong tưởng tượng.
- Dạ, Hoàng thượng!
- Còn nữa, đem hổ phù của trẫm giao cho hắn, nhật là trong thời điểm khẩn cấp này để khiến hắn thấy thoải mái. Vả lại, nó cũng thể hiện việc trẫm rất yên tâm, tin tưởng và coi trọng hắn. - Hiên Viên Triệt phân phó,
đem mật hàm hơ lên ngọn nến, đắc ý nhìn mảnh giấy bị ngọn lửa cắn nuốt
không còn một mảnh.
Đột nhiên hắn muốn nhìn vẻ mặt của Khanh Trần sau khi biết được tin này, sẽ có biểu tình như thế nào đây! Khanh Trần, trẫm đã không cần khách khí
với ngươi nữa rồi! Ban đầu, đúng là Khanh Trân rất đáng sợ nhưng hắn đã
lâm vào võng tình, động tâm nên bản tính cũng thay đổi nhiều. Bởi vậy,
Hiên Vìên Triệt hắn mới có thể chọc vào những sơ hở không dễ phát hiện
của hắn ta.