Một ngày vốn yên bình bởi vì sự xuất hiện của Hiên Viên Triệt mà vỡ
nát. Cảnh Dạ Lan miễn cưỡng nằm trên tháp thượng, không có phản ứng gì
lớn đối với sự có mặt của hắn.
Điều nàng cần làm bây giờ là nhẫn. Thời gian tới ngày hẹn định mà
Hiên Viên Khanh Trần nói với nàng không còn bao lâu, nàng không muốn gây thêm phiền phức gì nhiều.
- Bắc An vương phi. – Hiên Viên Triệt chủ động mở miệng,
trong mắt ánh lên thần sắc quỷ dị khiến người ta không đoán ra được ý tứ hàm ẩn trong đó. Sau chuyện lần trước, hắn thản nhiên giam lỏng Cảnh Dạ Lan trong này; còn nàng cũng không có hành động gì, im lặng như bình
thường.
Đương nhiên hắn hiểu, với thân thủ của nàng nếu muốn chạy thì cũng
không ai có thể ngăn cản. Song hắn cũng đoán chắc, chỉ cần một ngày Hiên Viên Khanh Trần còn chưa an toàn rời khỏi Lan Lăng thì người bên cạnh
hắn ta sẽ không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mắt cũng chưa thèm nâng lên, Cảnh Dạ Lan híp nửa con mắt lại:
- Hoàng thượng tự mình tới đây, chẳng lẽ lại có chuyện gì
chuyển biến. – thản nhiên nói xong, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, nhìn như lười nhác. Có điều trong lòng nàng
đang không ngừng căng cứng nhìn Hiên Viên Triệt từng bước từng bước đi
lại gần.
Không gây chuyện không có nghĩa là bản thân nàng sẽ bị hắn chế trụ.
- Vương phi cả ngày không đi ra ngoài, chẳng lẽ không buồn chán!
- Không sao, nơi này rất thanh tịnh, nếu không có mấy người tạp vụ tới làm ầm ỹ thì tốt hơn nhiều. – lúc này nàng mới chậm rãi mở
mắt, ta tà liếc hắn một cái.
Trên mặt Hiên Viên Triệt ẩn ẩn ý cười, ánh mắt đắc ý. Cảnh Dạ Lan nhìn cũng hiểu được.
- Có người bạn cũ không biết vương phi có muốn gặp hay
không. – hắn cũng chẳng giận ngữ khí vô lễ của Cảnh Dạ Lan, ngược lại
ngồi xuống một bên vui vẻ hỏi.
Bạn cũ? Nàng thì có bạn cũ từ khi nào?
- Không! – nàng đáp gọn.
- Không? Aizzzz ~~~ – Hiên Viên Triệt thở dài. – Đáng tiếc, uổng phí ta đã mời người ấy từ rất xa trở về. Dù ngươi có không muốn
thì không biết Hiên Viên Khanh Trần có hay không nhớ Thu Thủy?! – khóe
môi Hiên Viên Triệt cong lên. Hắn đang rất mong chờ nhìn thấy thái độ
của Cảnh Dạ Lan.
Đôi mắt nhược thủy đột nhiên mở bừng ra. Thu Thủy đã trở lại?!
Không phải nàng ấy đã được tử sĩ của Hiên Viên Khanh Trần đưa về Bắc
An rồi sao? Nếu không phải thì trên đường đi nhất định đã xảy ra chuyện
gì đó. Có thể cướp Thu Thủy khỏi tay đám tử sĩ, đó là chuyện không đơn
giản. Vậy Khanh Trần ở nơi đó có biết được tin tức này chưa? Hay là bọn
họ vẫn không hay biết Thu Thủy đang nằm trong tay Hiên Viên Triệt?
- Giờ thì chắc muốn gặp rồi! – Hiên Viên Triệt đắc ý nói.
- Thu Thủy chỉ là một tiểu nha đầu, tội gì làm khó nàng. –
nói xong, Cảnh Dạ Lan đứng dậy khỏi tháp thượng; đôi mắt phút chốc lóe
sáng, khinh thường nhìn Hiên Viên Triệt.
Sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ nói không nên lời. Nếu không phải biết
qua thủ đoạn của nàng thì Hiên Viên Triệt đúng là vẫn nghĩ người trước
mắt đây vẫn là Hoa Mị Nô nhu nhược của ngày xưa.
…
Đi theo hắn vòng qua một đường hành lang gấp khúc rồi dừng lại một chỗ hẻo lánh trong cung:
- Hoàng thượng, nơi này chẳng khác nào Đại Nguyệt, cứ như
cái gì cũng đều nằm trong tay hết rồi. – Cảnh Dạ Lan nói giỡn một câu,
trong bụng thầm tiếc hận cho Tô Vân Phong. Nếu không phải đế vương Lan
Lăng mê luyến sắc đẹp của Hoa Thanh Nhã thì làm sao có chuyện để Hiên
Viên Triệt nắm được hết thảy thế này.
Lòng muông dạ thú! Nàng cười khinh miệt, nhưng ai làm gì không liên
quan tới nàng; chỉ là nhìn thấy cảnh một kẻ đắc chí đã đạp đổ phen khổ
tâm bao năm qua của Tô Vân Phong, không cam lòng cho lắm.
Vô thanh vô tức đẩy cửa viện ra, Cảnh Dạ Lan lập tức đi vào. Trong
căn phòng ngủ tao nhã có một nữ tử gầy yếu ôm đầu gối ngồi thu lu trong
góc. Mái tóc đen xõa tung xuống che khuất khuôn mặt nàng ây, nếu không
phải Cảnh Dạ Lan cố nhìn kỹ thì còn tưởng rằng người kia không còn sống. Thật sự là quá im ắng!
Ngoái đầu nhìn lại, nàng nhíu mày, dùng ánh mắt chất vấn Hiên Viên Triệt về mọi chuyện trước mắt.
- Thu Thủy.. Thu Thủy … – Hiên Viên Triệt đi tới bên người
nàng, nhẹ giọng gọi song vẫn không nhận được chút phản ứng gì từ nữ tử. – Thu Thủy, vương phi của Khanh Trần tới thăm ngươi. Ngẩng đầu lên, nhìn
xem có phải nàng hay không? – giọng điệu cứ như đang dỗ dành đứa nhỏ.
Nữ tử vốn ngơ ngác, nghe tới hai chữ “Khanh TRần” thì thân mình phát
run; song nàng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, vẫn run lẩy bẩy.
- Hiên Viên Triệt! – Cảnh Dạ Lan không khỏi đề cao giọng.
Lúc trước Thu Thủy vẫn còn bình yên vô sự, giờ trông cứ như lá rụng mùa
thu, run bắn lên khi có người gọi mình. Bất giác trong lòng nàng nổi lên thương cảm.
Nghe thấy giọng Cảnh Dạ Lan, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, vén lớp tóc
xõa tung trước mặt ra. Dưới mái tóc đen là hai gò má tái nhợt khiến lòng người cả kinh. Đôi mắt trong veo, bình lặng giờ phủ một màn sương mù mờ mịt, tầm mắt tan rã, hờ hững tìm kiếm nơi vừa phát ra giọng nói kia.
- Thu Thủy! – Cảnh Dạ Lan nhỏ giọng gọi. Xác nhận người
trước mặt mình chính là Thu Thủy nhưng trông nàng hình như bị kinh hách
rất lớn, thần trí không còn rõ ràng.
Khó khăn lắm tầm mắt của Thu Thủy mới cố định nhìn tới đôi măt Cảnh
Dạ Lan. Hoảng hốt dừng lại, trong con ngươi nàng từ từ dâng lên một tầng hơi nước khiến mọi thứ cứ mơ hồ dần; môi mấp máy, run run nhưng không
phát ra một chữ.
- Tại sao có thể như vậy? – Cảnh Dạ Lan vội vàng đi tới trước mặt Thu Thủy, lạnh mặt quát Hiên Viên Triệt.
- Vương phi hỏi thật hay, nàng chính là người rất quan
trọng trong lòng Khanh Trần, biến thành như vậy.. ngươi làm sao giao cho Khanh Trần?! – lúc này Hiên Viên Triệt lại làm một bộ chính nghĩa, nói.
- Giao cho?! – Cảnh Dạ Lan cười nhạt một tiếng. – Giao hay
không giao là do ta, không tới phiên người ngoài! – nàng kéo tay Thu
Thủy ra, lớp da tiếp xúc lạnh như băng khiến cho lòng nàng phát lạnh
theo.
- Vương phi tỷ tỷ… – Thu Thủy thì thào trong miệng, gắt gao nắm lấy tay Cảnh Dạ Lan không chịu buông ra. Bàn tay không ngừng run
rẩy, cứ như muốn truyền mọi sợ hãi trong lòng nàng cho Cảnh Dạ Lan thông qua mấy đầu ngón tay.
- Không có việc gì! – nàng an ủi. Ngoại trừ những lời này thì nàng cũng không biết nên nói gì nữa.
- Vương phi đúng là người nhân hậu, quảng đại. Lúc trước
Khanh Trần đối đãi ngươi như vậy, ngươi đều có thể chịu đựng hết thảy.
Không ngờ ngươi cũng chịu được chuyện đem Khanh Trần chia sẻ cho người
khác. – Hiên Viên Triệt trưng ra bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp
nạn, trong mắt không che dấu nổi sự trào phúng.