- Hửm, ngươi nói cái gì? – Cảnh Dạ Lan vừa mới lấy lại hơi nên không có nghe rõ lời hắn nói.
Đột nhiên, Hiên Viên Khanh Trần ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc cánh tay vòng ra ôm quanh nàng dĩ nhiên là rất cẩn thận.
- Ngươi làm sao vậy? Muốn nói gì
thì cứ nói, sao lại im lặng? Kỳ quái! – nàng nhíu mày, hắn không hề động tĩnh, nàng không khỏi tăng thêm lực đạo vỗ vỗ lưng tay hắn. – Này, ta
nói cho ngươi biết, chuyện vừa rồi thực chất là mưu kế của ngươi, ta sẽ
không đáp ứng!
- Ừm! – Hiên Viên Khanh Trần ba
phải, cái gì cũng được. Sau khi ậm ừ đáp, hắn duỗi tay, lòng bàn tay dán vào vòng eo nàng, chạy một đường rồi cuối cùng dừng phía bụng. – Cảnh
Lan! – ngữ điệu của hắn so với cái giọng bá đạo, vô lại khi nãy hoàn
toàn bất đồng. Giọng nói ôn nhu, thuần hậu chậm rãi lan tỏa trong màn
đêm. – Có phải nàng có bầu hay không? – câu hỏi của hắn khiến cho Cảnh
Dạ Lan mở tròn mắt.
- Này … ta … kỳ thật… – Hiên Viên Khanh Trần không phải là người thứ nhất đoán như vậy; có điều vì từ
chính miệng hắn hỏi làm Cảnh Dạ Lan không biết sao trong lòng đột nhiên
nảy lên cảm giác cay cay đau đau.
- Suỵt! – ngón tay ấm áp vội che
cánh môi đang mấp máy kia, hắn dán sát bên tai nàng nhỏ giọng nói. – Bên ngoài có người! – khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần khẽ động biểu lộ một ý cười khinh thường. Hắn lười suy nghĩ xem ai ở bên ngoài, nhưng nếu muồn dùng chiêu thức này để đối phó hắn thì người kia nhất định không phải
do Lâm Tông Càng phái tới. Chút kỹ xảo quá mức ngây thơ này gã không
điên mà dùng tới.
- Ừm! – nàng hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ nàng cũng đã nhân ra.
- Nghỉ ngơi đi. – Hiên Viên Khanh Trần thân thiết nói rồi cẩn thận đặt Cảnh Dạ Lan lên giường, thay nàng
kéo chăn đắp gọn gàng. Khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng
rồi đứng dậy muốn rời đi.
- Ngươi đi đâu đó? – Cảnh Dạ Lan vươn tay giữ chặt lấy góc áo Hiên Viên Khanh Trần, dò hỏi.
- Ta ra ngoài xem xét chút, nàng
ngủ trước đi! – hắn nghe tiếng động bên ngoài thì phỏng chừng người tới
còn chưa có đi xa.
- Ngươi cẩn thận một chút… – nàng biết khuyên can hắn cũng vô ích nên chỉ nói một câu này.
Ngón tay thon dài khẽ xẹt qua má nàng, hắn mỉm cười ấm áp nói:
- Có câu dặn dò này của nàng thì ta nhất định sẽ phá lệ cẩn thận.
Hiên Viên Khanh Trần nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Nàng vốn là người bướng bỉnh không chịu thừa nhận tình cảm của
mình, giờ phút này cặp mắt linh động kia đã trút ra sự lo lắng và thân
thiết, e là bản thân nàng không có phát hiện ra.
Quả thực chờ đợi là chuyện khó khăn nhất
đời! Cảnh Dạ Lan thức trắng đêm tới tận khi chân trời hửng đỏ mà Hiên
Viên Khanh Trần vẫn không thấy trở về. Nàng đứng dậy, hai mắt hoe đỏ đảo quanh bên ngoài quân trướng, sự bất an, không yên cứ thế lớn lên, mãnh
liệt dần theo giọt thời gian trôi qua.
Sự im lặng chính là cách tốt nhất gạt bỏ
mọi kiên nhẫn. Không có chút tin tức, lại không thể tự mình ra ngoài xem xét, Cảnh Dạ Lan cố nén bất an đang dần bao phủ lòng mình, cưỡng chế
chính mình phải bình tĩnh chờ ở chỗ này. Mười ngón tay giao triền, gắt
gao bấu chặt khiến gân xanh nổi lên, đầu ngón tay xám trắng, lòng bàn
tay cũng dần dần sũng nước.
Có lẽ hắn tới chỗ Vô Ngân, Cảnh
Dạ Lan không ngừng trấn an mình. Nhưng mà tối hôm qua Vô Ngân uống say
mèm, chỉ sợ không thể tỉnh sớm như vậy. Cho dù đã tỉnh thì Hiên Viên
Khanh Trần cũng sẽ không ở đó tới tận lúc trời sáng mà vẫn chưa trở về.
Hắn không thể nào không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Lâm
Tông Càng âm thầm giám thị.
Nếu không phải như nàng đoán.. vậy thì Hiên Viên Khanh Trần đã đi đâu?
Không được! Cảnh Dạ Lan đứng bật dậy, nàng muốn tới chỗ Vô Ngân xem sao!
…
Đêm qua phát hiện có người nên Hiên Viên
Khanh Trần theo ra ngoài, bí mật theo dõi một đường thì phát hiện kẻ
nghe lén cố ý dụ hắn đi hết nửa ngày không có mục đích. Đồng thời hắn
không phát hiện thêm chút dấu vết, cứ như mọi thứ được sắp xếp sẵn.
Thấy không đúng, Hiên Viên Khanh Trần lập tức từ bỏ việc theo dõi vội vã quay về thì lại phát hiện người của Lâm
Tông Càng đang canh giữ chỗ mình ở từ chỗ xa. Hắn phải đi đường vòng
tránh bọn lính canh nên đi tìm Vô Ngân. Đúng như những gì hắn đoán, Vô
Ngân cũng không có việc gì, y cứ như đang ngồi chờ hắn đến.
- Ngươi đến chậm, Vương phi nơi đó, ngươi thoát không được?
Liếc mắt Vô Ngân một cái, Hiên Viên Khanh Trần lên tiếng:
- Ngươi đã sớm biết?
- Biết cái gì? – y thoải mái nằm
đó, đôi mắt lim dim nửa nheo nửa mở vô cùng bình thản. Chỉ là thỉnh
thoảng trong đôi mắt đó phụt ra tinh quang khiến cho lòng người ta run
lên.
- Vô Ngân, xưa nay ngươi biết rõ
tính tình của ta. Tuy ta không từ thủ đoạn làm rất nhiều chuyện nhưng
đối với người bên cạnh mình thì ta luôn xem trọng họ. Cảnh Lan là do
ngươi cố ý đưa tới, mục đích là gì ta không muốn biết nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Vô Ngân. Hắn biết Vô Ngân muốn dùng Cảnh Lan làm gì đó, hắn biết trước đó y cũng đã tính toán kế hoạch hoàn hảo nhưng chỉ cần mảy may làm thương
tổn nàng thì không thể nào chịu được.
Vô Ngân vẫn làm một bộ không sao cả, có điều ý cười trên mặt y tăng thêm phần vui thích:
- Khanh Trần, ngươi và vương phi
đều là những người rất thú vị. Nhưng ngươi cho rằng nếu không có sự cho
phép của nàng thì ta có thể bắt buộc nàng làm chuyện gì sao?
- Ngươi nói cái gì? – Hiên Viên Khanh Trần ngây ra một lúc. Chẳng lẽ trước đó Cảnh Lan đã đồng ý?
- Dù sao mọi chuyện rất nhanh sẽ có kết quả, đến lúc đó ngươi cứ đi hỏi nàng là được rồi.
Hai tay nhanh nắm lại thành đấm, cảm xúc của Hiên Viên Khanh Trần phập phồng không ngừng, hắn lo lắng hỏi:
- Có phải nàng có bầu hay không?
Hắn mong chờ câu trả lời của Vô Ngân. Nếu thật là có thì hiện tại chẳng phải nàng đang… Hiên Viên Khanh Trần còn
nhớ rõ ràng, Vô Ngân từng nói với mình rằng cho dù nàng có bầu, nếu muốn sinh hạ đứa nhỏ thì nhất định sẽ rất nguy hiểm!
- Chuyện này thực sự ta không biết, bởi vì vương phi không cho ta bắt mạch. – Vô Ngân nghiêm túc trả lời.
Câu trả lời của Vô Ngân khiến Hiên Viên
Khanh Trần hít sâu một hơi. Mọi chuyện cứ không ngừng phát sinh, vượt ra ngoài tính toán của hắn. Nhưng đã là chuyện hắn quyết định thì cho dù
trời có sập xuống cũng mơ tưởng làm khó hắn!