Chương 323 [H+]
- Ưm.. a…- dường như Cảnh Dạ Lan
hối hận vì hành động khi nãy của mình. Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm lấy cổ, chỉ hơi dùng sức đã làm nụ hôn thêm sâu nồng.
Đôi môi nóng bỏng cứ thế phủ xuống, bao
nhiêu lý trí và ẩn nhẫn trong Hiên Viên Khanh Trần lúc này đều hỏng hết. Hắn vội vàng, điên cuồng hôn trả nàng. Môi mỏng như bị bốc cháy muốn
thiêu đốt nàng, cắn nuốt không tha.
- Ngươi… ngươi gạt người… – Cảnh
Dạ Lan cảm thấy không khí trong ngực mình đang bị hắn rút kiệt đi, gian
nan lắm mới thoát ra được nên nàng nắm tay đám thùm thụp vào đầu vai
hắn.
Vết thương của hắn bị vỡ ra không hề
nghiêm trọng như nàng tưởng tượng. Lúc nghe thấy hắn tựa tiếu phi tiếu
rên lên một tiếng là nàng đã phát hiện mình lại bị lừa. Trừng phạt nho
nhỏ lúc nãy chỉ là sự phát tiết bất mãn sau khi biết hắn gạt mình chứ
hoàn toàn không có ác ý gì. Có điều, trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì
hành động của nàng thực sự là quá bất ngờ gây cho hắn không ít kinh
ngạc.
- Đúng, là ta gạt nàng, nhưng nếu không gạt thì nào biết được tâm ý của nàng! – hắn thuận tay tháo áo
choàng của nàng bỏ xuống dưới thân, đôi mắt cười đầy mị hoặc. Môi hắn
bắt đầu thả chậm, ngón tay thon dài chảy xuống theo vạt áo nàng, tiếp
tục cởi bỏ lớp áo trong rườm rà đi. Cánh tay vung nhẹ lên, đống quần áo
bay xuồng mặt đất cách đó không xa.
- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan đương nhiên hiểu được hắn muốn làm cái gì.
Không để cho nàng nói ra vế sau, Hiên
Viên Khanh Trần hôn thật sâu, nuốt hết hô hấp của nàng. Lưỡi nóng mân mê theo hình môi nàng, sau đó thâm nhập vào trong miệng quấn lấy chiếc
lưỡi mềm mại, hưởng thụ nhấm nháp; không dừng lại ở đó hắn đưa lưỡi
khiêu khích hàm răng nàng, nhẹ nhẹ cắn. Hiên Viên Khanh Trần dường như
hiểu quá rõ lòng của nàng, đúng lúc kìm trụ cánh tay nàng định giơ lên
không cho phép nàng lùi bước.
Bên tai Cảnh Dạ Lan là tiếng cười đắc ý của hắn, nàng buồn bực hừ một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
- Cảnh Lan, nhìn ta. – giọng nói của hắn cực kỳ mê hoặc nhưng nàng vẫn bướng bỉnh không chịu mở mắt ra.
Thình lình, nàng cảm nhận được hơi lạnh
trên người, cơ thể bất giác run lên. Môi Hiên Viên Khanh Trần trượt
xuống xương quai xanh nàng, khẽ cắn, nhận tiện dùng răng tháo chiếc dây
gấm buộc sau cổ nàng.
Trung y mở rộng, cái yếm nhỏ duy nhất không không thể che dấu được cảnh xuân sắc.
Người nàng vừa động thì Hiên Viên Khanh Trần lập tức hiểu ý đem nàng ôm chặt vào lòng.
Đồng mâu yêu dị sáng quắc nóng rực, tham
luyến nhìn cơ thể người dưới thân. Nàng rất đẹp, đôi mắt linh động nhược thủy hàm tạp liêu tình, sóng mắt lưu chuyển nói không hết lời thanh
tao. Đôi môi non mềm kiều mỵ như đóa hoa mới nở vì hắn mà càng thêm hồng nhuận mê người hơi hơi mở ra như đang mời gọi hắn nhấm nháp.
Đầu ngón tay Hiên Viên Khanh Trần lơ đãng xẹt qua khóe miệng nàng, Cảnh Dạ Lan không chịu khống bèn mở miệng ra
cắn, hàm răng vô tình cắn khẽ đem đến cảm giác tê dại khiến Hiên Viên
Khanh Trần không khỏi hừ nhẹ trong cổ.
Thở dài một tiếng bất lực, bàn tay Hiên
Viên Khanh Trần lướt nhanh qua ngực nàng, mảnh vải che cuối cùng cũng bị lấy đi. Ánh mắt nóng cháy mang theo kinh diễm không hề kiêng nể mà đánh giá, đây chính là cơ thể thuộc về hắn, chỉ là của hắn.
- Đừng nhìn… – cho dù đã quen
thuộc với thân thể của hắn nhưng nàng vẫn không chịu được ánh mắt kia,
nó khiến nàng có cảm giác ngượng ngùng. Theo bản năng, Cảnh Dạ Lan vẫn
muốn dùng tay che ngực đi nhưng đành bất lực vì tay đã bị hắn bắt được,
cả người nàng không thể nhúc nhích, cuối cùng đành để hắn tùy ý thưởng
thức.
- Nàng thẹn thùng cái gì. Nàng
đẹp đến cực hạn! – hắn khàn khàn tán thưởng, bàn tay ma lanh sớm đã bao
trùm ngực Cảnh Dạ Lan. Hai bầu ngực đầy đặn, khéo léo nằm gọn trong lòng bàn tay hắn không ngừng vuốt ve; hai nụ hoa xinh đẹp khơi nhú khiến hắn nhịn không được cúi đầu lướt qua. Sự mê hoặc này một khi đã kích khởi
thì không có cách nào dừng lại được.
Môi và hai tay hắn không buông tha một
tấc da tấc thịt nào trên người nàng, cứ thế mà tàn sát bừa bãi. Đôi môi
nóng bỏng liên tục hôn liếm bầu ngực nàng, hấp vào tinh tế, không chấp
nhận cho nàng nửa điểm chối từ. Mãi tới khi nàng phát ra tiếng rên rỉ,
hắn lại càng thêm cuồng nhiệt, quyết không buông tha. Mấy ngón tay thon
dài như có ma thuật trượt khắp cơ thể mềm mại của nàng, xoa nắn da thịt, trêu chọc cơ thể nàng phát run run.
Bàn tay nóng rực rà khắp khiến người nàng ửng hồng cả lên rồi chậm rãi lách vào giữa hai chân nàng, vuốt ve an ủi một hồi mới tham nhập tới nơi huyền bí tốt đẹp trong nàng.
- Ưm… – chỗ tư mật nổi lên cảm
giác khác thường khiến Cảnh Dạ Lan phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, cả
người cũng run rẩy cong lên, hai tay không tự chủ quấn quanh cổ Hiên
Viên Khanh Trần. Cả thân mình nóng bỏng của nàng kề sát khuôn ngực nóng
bỏng của hắn.
Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve không nhanh
không chậm buộc nàng cắn chặt môi kìm nén, tiếng rên rỉ liêu hồn theo
động tác ngón tay hắn lúc ra lúc nào thâm nhập càng sâu mà dần dần tràn
ra từ miệng. Đau nhưng cũng mang theo khát vọng. Thân thể đang kêu gào,
nói cho Cảnh Dạ Lan biết rằng nàng đang muốn cái gì.
- Không được… – nàng chực khóc
nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay hắn, ngón tay hắn như đang níu kéo
mọi suy nghĩ trong đầu nàng. CẢm giác vui thích theo đầu ngón tay ác ý
của hắn trượt vào thêm, bắt đầu khởi động như đang chờ mong thời khắc
nào đó sẽ bùng nổ.
Không còn sức và cũng không có cách nào thoát khỏi, cơ thể nàng theo bản năng càng thêm căng thẳng.
Giọng nói của hắn cực kỳ mê hoặc cứ thế thủ thì bên tai nàng:
- Thật sự không được…?
- Không… – cuối cùng thì lý trí cũng bị chôn vùi trong dục tình.
- Muốn hay là không? – tiếng cười tà mị kia sớm đã làm nàng trầm luân.
- Muốn… – thân thể luôn luôn thành thực nhất.
- Muốn ai? – hắn gồng mình chờ đợi câu trả lời của nàng.
- Muốn ngươi… – sự tra tấn tiêu hồn này làm nàng không chịu nổi.
- Ta là ai? – hắn muốn nàng phải nhớ kỹ hắn.
- Khanh Trần… – không biết sau
này thế này nhưng nàng cũng không muốn cất dấu dục tình của chính mình.
Cứ để vậy đi, có lẽ chỉ có giờ khắc này mới có thể sống thực.
Nàng cong người lên, cúi đầu vô thức cắn đầu vai hắn. Tất cả dấu răng nơi đó đều là của nàng.
- Ta muốn ngươi ngay lúc này! –
đôi mắt mê say mở ra, chăm chú nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Bàn tay mảnh
khảnh nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, miệng nàng rên rỉ gọi tên hắn!
Gầm một tiếng, Hiên Viên Khanh Trần hạ
thắt lưng, bắt đầu kích khởi dục vọng nguyên thủy như triều dâng. Thân
thể bị trêu chọc như thiêu đốt cuối cùng cũng được lấp đầy, nàng vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh hưởng ứng hắn; dùng phương thức trực tiếp và rõ ràng nhất để ghi nhớ hắn trong chính thân thể mình.