Đúng vậy đi một đường dài đủ mệt chết ta. Aizzzz! - Vẻ mặt Vô Ngân vô cùng mệt mỏi.
- Ngươi còn biết đường trở về!
- Sợ ngươi không nhìn thấy ta sẽ thật sự tuyệt giao, sau này cả đời không thèm qua lại, thậm chí còn oán hận ta cả đời! - Vô Ngân chớp chớp đôi
mắt mị hoặc, không nhanh không chậm nói.
Hiên Viên Khanh Trần vội vã đi tới bên người y.
- Nói đùa thôi, Cảnh Lan chẳng phải từng nói cũng nên có thời điểm bất hòa mới tốt sao.
- Đúng, ta có nghe nói. Vương phi lần nào cũng thật lợi hại, nghe nói
ngươi tìm rất lâu rồi mà vẫn chưa có tin tức gì có phải không? - y đột
nhiên nói khiến Hiên Viên Khanh Trần chột dạ. Hắn gầy yếu tới mức khiến
người ta giật mình, nhìn sắc mặt có thể đoán là thân thể sớm phải vượt
qua rất nhiều vất vả mệt nhọc. Thực không biết hắn lấy năng lượng từ đâu để tiếp tục chống đỡ tới lúc này.
Hiên Viên Khanh Trần theo thói quen, ảo não nhíu mày:
- Nếu lúc trước ta mang nàng đi cùng thì sẽ không tạo điều kiện cho Hiên
Viên Triệt thừa cơ đánh lén. - thậm chí, hắn còn hối hận vì sao trước
khi rời đi lại không cẩn thận ngắm nhìn nàng. thật sự rất hối hận!
- Quên đi, Hiên Viên Triệt là người có tâm kế, nếu ngươi không làm vậy
thì biết đâu hắn đã đắc thủ! - Vô Ngân lên tiếng khuyên giải hắn. Lời
nói vẫn nghẹn trong họng nhất thời khiến y không biết làm sao để nói ra
được.
Hiên Viên Khanh Trần trầm ngâm rồi khoát tay nói:
- Không cần an ủi ta, sở dĩ sau khi biết được nàng gặp chuyện không may
ta không hề điên cuồng đuổi theo là hoàn toàn do Hiên Viên Triệt bức
giận điên đầu. Trừ bỏ ý niệm giết chết hắn thì ta không còn muốn nghĩ
tới cái gì khác; vậy nên ta mới chống đỡ được tới lúc này. Cũng may
ngươi đã trở lại, ta nghĩ kế hoạch của ta nhất định có thể hoàn thành
trước thời gian!
- Nói xong, hắn vươn tay tới trước mặt Vô Ngân.
- Thật có lỗi, Khanh Trần. – ý cười trên mặt Vô Ngân nhất thời cứng ngắc. – Giải dược… không có!
- Không có?! - trong lòng Hiên Viên Khanh Trần cả kinh. Nếu không có giải dược thì độc trên người Cảnh Dạ Lan... Nhất thời, đầu óc hắn trống
rỗng, thân mình không khỏi loạng choạng ngã về phía trước.
- Khanh Trần?! - Vô Ngân vội vàng đỡ lấy hắn, rồi bắt cố tay xem mạch
tượng. Nhất thời, mặt y biến sắc. - Ngươi có biết là chính ngươi cũng
sắp đánh mất nửa cái mạng!
Thân thể Hiên Viên Khanh Trần rõ ràng đã suy yếu vô cùng, nếu không phải hắn mạnh mẽ chống đỡ thì với tình trạng sức khỏe này hắn sớm đã nằm liệt
một chỗ. Vô Ngân không thể tưởng tượng được làm sao ở trên chiến trường
hắn đều đánh thắng trận.
- Vô phương, ta hiểu rõ sức khỏe của mình. Ta chỉ lo lắng cho Cảnh Lan,
dược hiệu của nàng đã sớm mất hạn rồi! - Vô lực nằm trên ghế, Hiên Viên
Khanh Trần đưa tay úp chặt mặt. Một câu không có giải dược của Vô Ngân
cứ như phá nát trụ cột tinh thần duy nhất trong thân thể khiến hắn nháy
mắt liền sụp xuống.
- Kỳ thực cũng không phải không có hy vọng, chỉ là cần phải xem duyên cơ
có tốt đẹp không thôi. - suy nghĩ một hồi Vô Ngân mới mở miệng.
Nếu không cho Hiên Viên Khanh Trần một hy vọng thì có lẽ hắn sẽ suy sụp mất.
Đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần lập tức sáng ngời, chớp chớp nhìn Vô Ngân. Bao thất vọng, vô lực ban nãy nhất thời tiêu tán, trong đáy mắt toát ra hai đốm lứa hừng hực khiến một tia hy vọng mới gieo vào lòng hắn:
- Là sao?
Vô Ngân lấy trong tay nải ra một ít thảo dược kỳ lạ. Từ miệng Tô Tĩnh
Uyển, y biết được cách nàng phối dược hạ độc, y cũng đã nhiều lần nghiên cứu và xác định đó là thật. Đồng thời, y đã cất công tìm hiểu những
loại dược thảo cần phải sử dụng, dều là những thứ hiếm lạ, tuy không khó tìm nhưng phải có thời gian.
- Sinh tử thảo. - Vô Ngân đáp. - Nó chỉ sinh trưởng ở đầm lầy, quanh năm
khói độc lượn lờ. Nó không quá mức trân quý nhưng mười năm mới ra hoa,
khoảng thời gian nở chỉ trong nháy mắt nên rất ít người có thể hái được. Không có mấy ai có thể tới gần đó vì không cẩn thận đã bị trúng độc
trong lúc vô tình rồi!
- Mười năm? Hiện tại thì sao? - Hiên Viên Khanh Trần vội hỏi.
- Đã qua thời kỳ nở hoa rồi. Trước đó ta cũng có tìm những người đã từng đi hái nó nhưng không có kết quả.
Tô Tĩnh Uyển nói không sai, ông trời lại trêu đùa hắn một lần nữa. Mười
năm?! Khi dược hiệu qua đi, thân thể Cảnh Lan tối đa cũng chỉ chịu đựng
được một năm là cùng!
Nghe xong, Hiên Viên Khanh Trần không nói gì, chỉ ngây ngẩn đứng đó. Hồi lâu sau, hắn xoay người, dùng thứ thanh âm bình lặng như nước mà nói:
- Ta muốn mau chóng gặp nàng, ngươi cầm dược thảo trong tay phối dược đi, có thể giữ nàng lại được ngày nào tốt ngày đó! - hắn cảm kích vỗ vỗ vai Vô Ngân. - Đa tạ!
Một tiếng đa tạ khiến trong lòng Vô Ngân them phiền muộn. Bao kiến thức y có được cuối cùng vẫn không thể cứu được nàng.
“Vô Ngân, vô dụng thôi. Hiên Viên Khanh Trần hắn cả đời đả thương quá nhiều người, nhất định sẽ không nhận được tình yêu của người trong lòng hắn.
Đó nhất định là báo ứng cho hắn. Báo ứng, ha ha ha…”
Bộ dáng điên cuồng của Tô Tĩnh Uyển lại hiện lên trong đầu Vô Ngân. Không
ngờ, cuối cùng nàng lại tự nguyện để mình làm người thử dược cho y.
“Ta chỉ hận chính mình không thể nhìn thấy bộ dáng đau đớn sống không yên
lành của Hiên Viên Khanh Trần. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhất định sẽ phi
thường thống khoái!"
Người thí nghiệm dược cuối cùng cũng biến thành kẻ giống hoạt tử nhân (người
thực vật), không có ý thức, không thể hành động. Nhưng đó cũng chính là
thủ đoạn tàn nhẫn nhất, Khanh Trần nhất định sẽ không vì Cảnh Dạ Lan làm ra lựa chọn đó. Bởi vì chuyện này so với chết còn thống khổ hơn nhiều.
Sau vài ngày, Hiên Viên Khanh Trần thay đổi kế hoạch ban đầu, dùng toàn bộ
binh lực chủ động tấn công Hiên Viên Triệt. Liên tiếp mấy tràng chiến
sự, thế công của hắn như chẻ tre, đánh cho quân đội Đại Nguyệt tan nát
như hoa rơi nước chảy. Đang thế tới ào ạt, hắn không chút do dự, mọi
hành động đều liên hoàn, mạnh mẽ khiến Hiên Viên Triệt hoàn toàn không
có khí lực để chống đỡ.
Đáng sợ là, hắn hoàn toàn đem điểm yếu của quân đội mình phơi bày trước mặt Tô Vân Phong, thậm chí còn không hề phòng bị.
- Vô Ngân công tử, ngài nói vương gia có phải...
- Không có cách nào, dĩ nhiên vương gia có dụng ý riêng của mình. - Vô
Ngân lẳng lặng nhìn mọi chuyện phát sinh. Người kia vốn là như vậy, tác
phong lúc nào cũng thích làm việc lớn mật, đúng là thích làm khó y.
Tô Vân Phong là kẻ cẩn trọng, chỗ hổng lớn như vậy dễ dàng bại lộ trước
mặt mình thì dĩ nhiên hắn sẽ không chủ động phát lệnh công kích. Hơn nữa hắn cũng không thể làm trái lương tâm tới hỗ trợ bên phía Hiên Viên
Triệt; thừa dịp này tạm thời án binh bất động chờ đợi. Theo lý thuyết,
trận này ngay từ đầu là mâu thuẫn bên trong Hiên Viên gia, hắn đã nhúng
tay quá nhiều; hiện tại nhàn nhã cũng sẽ không bị người đời rèm pha.