Nguy hiểm tới gần, Cảnh Dạ Lan lại cười them quyến rũ. Ngón tay mảnh khảnh
giơ lên nhu nhu thái dương đau nhức, miệng tùy ý cười nói:
- Ngươi có bản lĩnh này sao?
Sự khinh thường trong mắt nàng đã kích thích Hiên Viên Triệt!
Sát ý đã khơi trào tuyệt đối không thể ngăn cản. Không ai có thể sống được
khi dám miệt thị hắn, cho dù giang sơn có đổi chủ thì hắn vẫn là hoàng
thượng của Đại Nguyệt. Không ai có thể vi phạm ý chỉ của hắn!
- Ngươi lập tức sẽ biết trẫm có dám hay không! - trường kiếm trong tay không chút do dự đâm tới yếu điểm của nàng.
Phụ hoàng không thích hắn nên đem đế vị để lại cho Hiên Viên Khanh Trần.
Không sao, chính hắn chủ động cướp lấy; bàn tay này có dính đầy máu tươi thì thế nào, hắn muốn có thiên hạ này!
Hoa Thanh Nhã phản bội hắn, khiến cho hắn mất đi sự trợ giúp từ Tô Vân
Phong, hại hắn bại bởi Hiên Viên Khanh Trần một lần nữa, hại giang sơn
của hắn đối chủ. Kẻ nào phản bội hắn chỉ có thể trả giá bằng máu, chỉ có vậy mới có thể khiến cho hắn phát tiết được hận thù trong lòng.
Là muội muội của mình thì sao? Hắn ban thưởng Đế Cơ chết, cố đưa tin tức
này tới Lan Lăng là muốn Hoa Thanh Nhã phải nếm nỗi thống khổ khi mất đi nữ nhi. Cho dù không chết thì sau này nàng ta cũng phải tiếp tục sống
trong nghiệp chướng do chính tay mình tạo nên.
Sống không bằng chết, dù chết cũng không cam lòng, cứ thế dày vò thống khổ, không một ai có thể chịu đựng được!
Trước mắt thấy trường kiếm của hắn lao đến, Cảnh Dạ Lan lách người lùi về sau từng bước rồi nhìn nhanh sang bốn phía, cổ tay lập tức nhúc nhích. Vì
độc mới bộc phát, khí lực toàn thân nàng đã suy kiệt gần như không còn;
nàng đánh cược chút sức lực cuối cùng này đem toàn bộ châm trong ống tay áo bắn ra.
Hiên Viên Triệt dường như đã mất khống chế, nếu nhất kích này của nàng không trúng mục tiêu thì hôm nay không thể trốn khỏi kiếp nạn! So với việc
chờ kẻ điên này động thủ thì chi bằng hợp sức thử một lần.
Châm mới phát ra lập tức trước mắt Cảnh Dạ Lan máu tươi vẩy lên, như màn
khói lửa đỏ rực, huyết sắc nhiễm khắp. Một tên nổ lao tới xuyên qua cổ
tay Hỉên Viên Triệt, hắn ăn đau nên trường kiếm trong tay lập tức rơi
xuống gây ra một tiếng vang chói tai.
Cảnh Dạ Lan nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên dồn dập cách đó không xa phía
sau, người tới đang chạy như điên đến. Nàng thình lình quay lại, nhất
thời kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ.
Khi nhìn thấy người đang cưỡi ngựa phi tới bên cạnh mình, gương mặt nàng thất thần ngây ra.
Gió lạnh trong sơn cốc nổi lên, thổi tung mái tóc nàng, từng chút che phủ
đôi mắt. Nàng chậm rãi đưa tay lên, trong lòng nổi lên lo lắng, nháy mắt cảm giác đó liền bao vậy khắp cơ thể.
Nàng run run lấy tay che mặt, đôi mắt xót đau khó chịu, miệng cố kìm nén
tiếng nức nở. Vào một khắc nhìn thấy khuôn mặt hắn, hệ thống thần kinh
vốn căng cứng của nàng lập tức vang lên tiếng phựt!
Trong gió nổi lên một bóng đen, quần áo huyền sắc của hắn tung bay khuôn mặt
tuấn mỹ như thần mang theo hàn ý lạnh lùng, trong đôi mắt yêu dị kìa bao trùm sát ý băng sương, căm giận.
Giơ roi giục ngựa chạy như điên, tên nổ trong tay bị hắn đùa nghịch thành thạo, từng mũi tên phóng tới Hiên Viên Triệt.
Cảnh Dạ Lan quá hiểu rõ uy lực của tên nổ, Hiên Viên Triệt có muốn tránh
cũng không thể. Máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương trên người Hiên Viên Triệt.
- Hiên Viên Triệt! - người kia đột nhiên quát to, một tên cuối cùng nhắm ngay ngực hắn.
- Ngươi... - cả người Hìên Viên Triệt đông cứng, tên nổ găm vào ngực, hắn chậm rãi nhìn xuống phát hiện máu tươi đang ồ ồ chảy ra, nhanh chóng
nhiễm đỏ một mảng lớn.
Không cam lòng! Hiên Viên Triệt trừng lớn đôi mắt, ánh sáng trước mắt xám xịt như tro tàn; bàn tay hắn run rẩy vươn ra, tầm mắt dần mờ mịt khiến nữ
tử trước mặt kia cứ như đang cách hắn ngàn dặm!
Cánh tay duỗi thẳng cuối cùng cứng ngắc giữa không trung, năm ngón tay mở ra nhưng muốn nắm cái gì cũng không được...
Nháy mắt, Hiên Viên Khanh Trần như vị thần xuất hiện trước mặt nàng, ngũ
quan nàng quen thuộc tới mức quyến luyến kia đang gần kề.
- Khanh Trần... - nàng thì thào gọi, đôi mắt trong suốt như nhược thủy.
Hiên Viên Khanh Trần mím chặt môi không nói được lời nào, đôi mắt màu vàng
khóa chặt khuôn mặt nàng. Trong lòng hắn sớm tích lũy thiên ngôn vạn ngữ nhưng khi thấy nàng lại không nói nên lời.
- Ta rất nhớ chàng. - miệng bất giác hé nở một nụ cười ôn nhu, Cảnh Dạ Lan bước tới nắm lấy ống tay áo hắn, dịu giọng nói.
Trong lòng Hiên Viên Khanh Trần như có nước sôi; nhiều ngày qua hắn đã lo
lắng, bất an, không ngừng tìm kiếm, mọi thứ cơ hồ làm hắn không thể
khống chế được nữa. Nhưng giờ chỉ nghe một câu đơn giản của nàng mà tâm
hắn đã hoàn toàn đầu hàng; dù vậy hắn vẫn cố ép mình phải cứng rắn.
- Cảnh Dạ Lan, đừng tưởng rằng nàng nói những lời dễ nghe đó thì có thể
khiến ta không trừng phạt sai lầm vì nàng đã rời khỏi ta! Cho dù nàng có vì tình huống bức bách thì cũng đừng nhẫn tâm tới mức không lưu lại cho ta một chút manh mối để tìm thấy nàng. Nàng có biết mấy ngày này ta
sống như thế nào không? – hắn cố bày ra một bộ mặt lạnh lùng, một tay ôm nàng, ánh mắt tham luyến nhìn khuôn mặt tái nhợt gần sát mình.
- Chàng hãy nghe ta nói xong đã! - Cảnh Dạ Lan mỉm cười, vươn tay vuốt ve má hắn, trượt xuống chiếc cằm rồi lướt qua từng tấc da tấc thịt. - Có
thể gặp được chàng thật là tốt! - nói xong, nàng kiễng chân, hai tay ôm
chặt cổkhiến hắn phải cúi đầu xuống, và rồi cánh môi mềm mại chủ động
bao trùm đôi môi lãnh nghị của hắn.
Hiên Viên Khanh Trần thở dài một tiếng, sự chủ động của nàng làm hắn nhất thời không cưỡng lại được.
- Sao chàng tìm được ta? – Cảnh Dạ Lan cũng muốn biết vì sao hành tung
của mình luôn bị người ta nhanh chóng truy được. Nàng không hy vọng suy
đoán lúc trước của mình là đúng.
- Đứa ngốc, nàng đã cứu người không nên cứu! - nói tới đây Hiên Viên
Khanh Trần buông tay nàng ra, kéo nàng đi qua thi thể Hiên Viên Triệt
rồi xốc mành xe ngựa lên. - Lâm Tông Càng, ngươì thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định!
- Đúng vậy, xem ra các ngươi đều hiểu được ký hiệu của ta! - Lâm Tông Càng đột nhiên cười vui vẻ.
Tuy gã không thể hoạt động nhưng vẫn có thể trộm lưu lại một vài ký hiệu
nhỏ không dễ bị người bình thường phát hiện tại mỗi một nơi Cảnh Dạ Lan
đi qua.
Kí hiệu kia chỉ cần là tướng soái Đại Nguyệt đều có thể hiểu được nghĩa.
Điều này cũng giải thích lý do vì sao hướng đi của nàng luôn bị người ta nắm được; đồng thời Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Khanh Trần cũng nhanh
chóng tìm thấy nàng.