Chương 4: Kinh biến
Đau! Theo phản xạ, nàng quỳ gối ôm chỗ
xương sườn bị Hiên Viên Khanh Trần đá vào. Cho dù thân thể này của nàng
không phải mạnh nhưng nàng cứ nhắm ngay chỗ yếu của hắn mà đá đấm, ít
nhất hy vọng hắn có thể buông nàng ra.
Mà tốc độ của đối phương càng nhanh hơn,
hắn cầm lấy mắt cá chân nàng, dùng sức lôi; thân thể nàng mất đi điểm
tựa nên ngã ngửa lại sau, chắc chắn là sẽ ngã rầm xuống đất, những viên
đá bén nhọn dựng lên đâm vào lưng khiến nàng thét lên một tiếng. Một
thân tiểu thư mềm yếu cành vàng lá ngọc là sao có thể so với một thân
thể một sát thủ được huấn luận của nàng trước khi xuyên qua chứ.
- Cút hết ra! – Hiên Viên Khanh Trần nhìn Hoa Mị Nô bị ngã không đứng dậy được, lạnh lùng cười, cao giọng phân phó bọn hạ nhân.
- Ngươi muốn làm gì? – nàng đề phòng, trừng mắt nhìn hắn.
- Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện yêu
thương rồi! – hắn kéo mái tóc dài của nàng, không thèm để ý nàng đau tới mức ngũ quan nhân nhúm lại, cũng không quan tâm nàng đứng vững hay
không. Hắn lôi này đến trước nhuyễn kiệu, dùng sức quăng nàng vào trong, còn Tử Đại không nói được một lời nào, ngoan ngoãn lui ra.
- Ngươi cút ngay! – vài sợi tóc trên da đầu bị hắn rứt ra, máu tươi chảy xuống từ thái dương.
- Cút? Chờ một lát nữa thì ngươi sẽ phải
cầu xin ta ở lại đó! – tay vung ra không đến vài cái thì quần áo trên
người nàng đều bị xé rách nát làm lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, yêu
dã mà xinh đẹp. Khuôn ngực tròn đầy hai tay không che hết như ẩn như
hiện càng làm cho thân mình trắng nõn nà của nàng thêm mê người.
- Đệ nhất mỹ nhân Hoa Mị Nô của Đại
Nguyệt, ngươi vì hoàng huynh ta mà có thể tự sát, nói thế thì cái gì
cũng sớm cho hắn rồi, cần gì làm bộ như thánh khiết. – hắn châm chọc
nói, ánh mắt vây quanh thân mình nữ nhân trước mặt, thân hình to lớn lập tức ngã tới nằm trên người nàng.
- Buông ra! – nàng hô lên, dùng sức đẩy
hắn. Nhưng vì cái cơ thể này quá yếu, bị hắn áp chặt xuống, cố giãy dụa
làm rớt chiếc mặt nạ của hắn.
Đúng lúc đó, Hiên Viên Khanh Trần cười lộ ra hàn ý, tay bóp chặt cằm nàng, mấy ngón tay tăng thêm chút lực nhanh
chóng đem cằm nàng vặn trật khớp. Đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn
thân, cằm nàng không thể khép lại, chỉ có thể mở miệng, dừng trước mặt
hắn, thiếu chút nữa là thốt ra những lời nói bị ngăn trụ trong họng.
Quỷ túc! Mặt nạ hạ xuống giống hệt như người Trọng Điệp kia xuyên qua, nỗi đau trong lòng nàng còn hơn cả nỗi đau thể xác.
Trong cơn hoảng hốt, đột nhiên hạ thân
truyền đến một cơn đau như bị xé rách làm cho thân thể nàng run bần bật. Rất nhanh hắn đã xâm nhập, bá đạo không mang theo một chút cảm tình, cứ như muốn đoạt đi tính mạng của nàng vậy. Động tác điên cuồng mà mãnh
liệt, va chạm như bão táp càng mang tới thống khổ mạnh liệt. Nàng không
hề phản kháng, chỉ ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt hắn. Còn hắn thì như một
dã thú, tàn khốc vô tình, cứ thế chiếm đoạt thân thể nàng. Theo động tác của hắn, nàng bị động đón ý nói hùa, phát ra những tiếng rên rỉ.
Thân thể vì lần đầu làm chuyện giao hợp
nên đau nhức kinh khủng, từng chút từng chút choáng hết cả ý thức của
nàng. Nước mắt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt, rồi lại một giọt một giọt lạnh như băng trườn xuống hai bên má.
Ngày đó, sau tiếng nổ lớn là một giọng nói đứt quãng vang lên:
- Cảnh Lan, em phải sống thật tốt, sống
thay cho phần của ta! – trước mắt một cột áng sáng lóe lên, khuôn mặt
hoàn mỹ như thần của người đàn ông kia bị máu tươi che kín, ý cười ấm áp vẫn còn hiển hiện rõ. Đó cũng chính là tia lưu luyến cuối cùng của Cảnh Dạ Lan nàng với thế giới kia.