Buối tối mà Cảnh Dạ Lan mong chờ cuối cùng cũng tới, Tiều Khả nhanh chóng dìu nàng đứng lên. Theo lời nàng ấy nói thì đêm nay Cảnh Dạ Lan lần đầu tiên lấy thân phận vương phi đề diện kiển Vân vương gia của Vương triều Lan Lăng, cũng chính là Ca Ca của Tô Tĩnh Uyển.
Ở vương triều Lan Lăng thì họ Tô chính là quốc họ, vị Vân vương gia này tuy không phải thái tử cũng không phải hoàng tử nhưng chính là người thiên tử rất coi trọng. Đó là người nắm trong tay hết thảy quyền binh mã, càng đặc biệt là hắn văn thao vũ lược không có gì không giỏi, không thông.
Sau khi nghe Tiều Khả bừng bừng hứng trí kể cả nửa ngày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu tràn đầy một thứ tình cảm hâm mộ thì nàng nhịn không được bỏ thêm một câu:
– Còn nữa, diện mạo thì tuấn mỹ bất phàm nhưng lại phong lưu, hào hoa, rất được các nữ từ yêu thích, phải không? – nàng trêu chọc Tiều Khả.
– Đúng thế! – Tiểu Khả dùng sức mà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Sau đó nha đầu cười thần bí ghé đầu lên vai Cảnh Dạ Lan:
– Có một lần hắn đến Đại Nguyệt ta, nô tỳ chl nhìn thấy mặt hẳn khi còn đứng cách rất xa. Nói xong, mặt nha đầu đỏ lên xâu hổ, cười khúc khích.
Thật tốt! Cảnh Dạ Lan thầm than. Trong long thầm mến một người, vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười, đó cũng là một thứ hạnh phúc. Nghĩ tới đây, lòng nàng tê dại, trước mắt hiện lên khuôn mặt của người mà nàng vừa yêu vừa hận.
Sao tên hỗn đản nào cũng có cái mặt giống với Quỷ Túc chứ!>?
– “Cảnh Lan, em nhất định phải sống thật tốt, sống thay cho cả cuộc đời của anh nửa”. Những lời này nàng không hề quên, nàng luôn luôn cố gắng sống, không muốn lại giống như trước kia.
Hiện tại, nàng thầm mong mình sẽ có được những ngày tháng bình thản, thư thái.
– Tiều thư, người có hài lòng với tay nghề của nô tỳ không? -lời nói của Tiểu Khả kéo nàng ra khỏi dòng suy tưởng.
Nàng dừng tầm mắt trên khuôn mặt trong gương, mị mà không tầm thường, trời sinh một cỗ hấp dẫn nhiếp nhân hồn phách. Hơn nữa, cặp mắt kia, sóng mắt lưu động, lấp lánh như chứa đựng vô số ánh sao, sáng trong như ngọc vậy.
Đây chính là ánh mắt của Cảnh Dạ Lan nàng, cho dù không biết phía trước là gì thì vẫn dũng cảm đối mặt!
– Tuyệt lắm, ta rất vừa lòng! – nàng tán thưởng, đứng dậy đổi quần áo. Khi rời khỏi Ngọc Thần Cung, nàng ngoái đầu nhìn lại một lần, trong gương đồng hiện lên một khuôn mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tươi cười, tự tin mà uy nghiêm!
Gió đêm thổi, trong vương phủ treo đầy đèn lồng cung đình tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, tuy rằng không quá sáng nhưng cũng đủ để nàng nhìn rõ ràng mọi nơi trong vương phủ. Nhìn thì có vẻ yên tĩnh vô sự nhưng e là có người mai phục không ít. Cảnh Dạ Lan rất nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được sát khi ẩn ần quanh đây.
Nghe Tiều Khả cằn nhằn, liên miên nói suốt nửa ngày nên nàng cũng quan tâm một chút, hiểu một chút.
Lan Lăng Vương triều cùng Đại Nguyệt là hai nước lân cận, trăm năm qua tuy chưa phát sinh bất kỳ cuộc chiến tranh nào nhưng vẫn luôn ờ thể đối đầu nhau như hổ rình mồi. Hay sao vào thế hệ này lại có Hiên viên Khanh Trần và Vân Vương gia là hai con người kiệt xuất. Nếu cứ thể thì rất khó cam đoan sau này không phát sinh chiến sự.
Nhưng Vân Vương gia đúng là không đơn giản, thân ở một địa vị cao quý nhưng lại dám một mình tới vương phủ của Hiên Viên Khanh Trần dĩ nhiên hắn phải nẳm chắc một phần nào đó rồi. Một phân gan dạ, sáng suốt này cũng đáng làm cho người ta bị thuyết phục và chú ý.
Một người như vậy có lẽ thật sự có khả năng giúp nàng trốn thoát thành công khỏi tay Hiên Viên Khanh Trần! Bằng không sẽ uổng phí Tô Tĩnh Uyển đêm khuya lẻn vào nói kế hoạch tâm huyết cho nàng. Nghĩ tới đây, Cảnh Dạ Lan có chút sốt sắng muốn nhìn thấy y.
Đợi một lát thì Tử Đại vén rèm lên mời Cảnh Dạ Lan vào rồi đi bẩm báo:
– Vương gia, Vương phi đã tới!