Từng chút từng chút gỡ cánh tay Hiên Viên Khanh Trần đang ôm lấy mình ra,
Cảnh Dạ Lan quay đầu nhìn hẳn say ngủ, chậm rãi nắm chặt bàn tay. Lúc
này nếu để hắn bắt lại thì nàng tuyệt đối đoán được kết cục sẽ như thể
nào.
Nhưng mà...
Hiên Viên Khanh Trần, ta nhất định phải chạy thoát khỏi sự trói buộc của
ngươi, Cảnh Dạ Lan ta sẽ không bao giờ là một tên nô lệ chịu nằm yên
trong tay cho ngươi chơi đùa!
Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát xoay người rời đi. Ngoài cửa, gió bấc gào thét, những bong tuyết bay theo gió đáp xuống mặt nàng, lập tức tan biến,
lạnh lẽo một mảnh khiến cho dây thần kinh của nàng rung lên.
- Tiều Khả, chúng ta đi! - kéo tay Tiếu Khả bên cạnh, các nàng bước vào
trong trời tuyết. Mặc kệ sau này hay phía trước ra sao, nàng đều muốn tự mình bước đi và đối mặt, không còn đường lui nữa rồi.
Quỷ Túc, anh để cho em được sống lại, tuy rằng trải qua nhiều đau khổ nhưng em đã sống sót, mang theo cuộc đời của anh sống thật tốt tại một thể
giới thời không này. Trong gió tuyết, nàng ngẩng mặt nhìn phía trước,
tận đáy lòng âm thầm thề. Hoàn hảo là mấy thị vệ đã bị Tô Tĩnh Uyển hạ
dược gây mê nên các nàng thuận lợi rời khỏi Ngọc Thần cung.
XXX XXX
Tô Tĩnh Uyển sắp xếp một cỗ xe ngựa nhỏ dừng một chỗ cách cửa sau vương
phủ không xa lắm. Nàng ta ngồi ờ trong xe, nhìn thấy Cảnh Dạ Lan cùng
Tiều Khả đi tới thì cười quyến rũ:
- Tỷ tý thật đúng giờ!
- Tĩnh Uyển ngươi đã tận tâm hết sức an bài cho ta ra vương phủ thì làm
sao ta có thể không tuân thủ được chứ! - Cảnh Dạ Lan cười nhẹ.
Tô Tĩnh Uyển né một chỗ ngồi bên cạnh, mời nàng ngồi xuống sau đó bưng một chén rượu đặt trên bếp lò ấm áp đưa cho nàng:
- Tỷ tỷ, hôm nay cũng chưa có uống với Tĩnh Uyển chén nào. Uống chén này coi như Tĩnh Uyển vì muốn tiễn chân tỷ tỷ vậy.
Mắt lạnh nhìn chén rượu nàng ta đưa tới, Cảnh Dạ Lan theo bản năng liền từ chối:
- Thôi, uống rượu sẽ hỏng chuyện.
- Cũng đúng, dù sao tối nay đối với người rất quan trọng. – Tô Tĩnh Uyển
nói. - Xe ngựa này sẽ mang bọn người ra ngoài, sau này đành tự dựa vào
ngươi, sống hay chết không liên quan tới ta. - nàng ta cười nhẹ một
tiếng rồi xuống khỏi xe ngựa. - Mời đi!
- Cám ơn Bắc An Vương phi. - Cảnh Dạ Lan sửa lời, kéo Tiếu Khả lên xe.
Xe ngựa chạy thẳng một đường, rất nhanh, Bắc An vương phủ càng ngày càng
xa, rời khỏi tầm mắt nàng. Tiếu Khả lo lẳng nắm chặt lấy tay nàng, Cảnh
Dạ Lan Vỗ vỗ tay ý bào nha đầu không phải sợ. Còn nàng chỉ lạnh lung
nhìn ra ngoài cửa sổ, ở trong lòng thì bấm đốt ngón tay tính từng canh
giờ.
Đại khái đã qua một canh giờ:
- Xa phu, bây giờ đang ớ nơi nào? – nàng vén rèm lên, hỏi.
- Sẽ tới quan đạo, một lát nữa có thể ra khỏi cửa thành rồi. - xa phu cúi đầu nói.
- Vậy sao? - nàng nhìn cành vật chung quanh đang biến hóa rồi chắp tay sau lưng đi ra khỏi xe.
- Ngươi làm xa phu trong vương phủ bao lâu rồi? - nàng tùy tiện hỏi rổi lại nhìn chằm chằm vào bản tay người đánh xe.
- Ưm... hơn một năm rồi!
Xem ra Bắc An vương phủ không có tệ, Sao ngay cả người đảnh xe mà tay cũng trắng noãn, bóng loáng tới vậy.
Nghe Vậy, thân mình xa phu chẩn động, dây cương trong tay buông lỏng định
quay người lại. Cánh tay để sau lưng Cảnh Dạ Lan nhanh như chớp phóng
tới, điểm vài huyệt đạo ngay sau cổ hẳn. Lập tức, xa phu mếm nhũn, nàng
thuận thể đá hắn một cước rơi xuống dưới, cầm lấy dây cương khống chể
chiếc xe ngựa đang xóc nảy.
Dám chơi đùa chiêu này với nàng hả!? Nàng cười đầy khinh miệt. Bà cô nhà
người chơi còn nhiều lắm, thật ra các ngươi đúng là không biết vài thưa
đòi che mắt thánh, đùa chỉ mệt thêm thôi!
- Tiều thư! - Tiểu Khả kinh ngạc nhìn tiều thư, vừa rồi thoáng cái nàng
chỉ nghe thấy một tiếng phịch rồi thấy tiểu thư đang điều khiền xe ngựa. Nhưng mà từ khi nào tiều thư học được những thứ này vậy?
- Đừng Sợ, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi! - nàng ngoái
đầu lại nhìn rồi cười với Tiểu Khả, trong bóng đêm, con ngươi ánh lên
một thứ tự tin, kiên định.