“Không có,
không có, không có!” Vô Ngân vừa mới thấy Hiên Viên Khanh Trần tới liền
liên thanh nói. Không đợi hắn vào cửa đã muốn khóa phòng lại, Vô Ngân
thấy hắn vội vàng chặn đại môn.
Hắn nghĩ y
là thần tiên sao? Hỏa liên độc vật như vậy, phải hao tâm tổn lực tìm
kiếm nhiều năm mới có. Hết thảy đều phải xem cơ duyên trùng hợp. Hắn vì
Hoa Mị Nô một đao giết chết hoả liên, còn bảo hắn nghiên cứu chế tạo
giải dược độc hỏa liên. Thật sự là rất…
“Đừng như
vậy. Ta với ngươi là bằng hữu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi ngay cả
cửa cũng không cho ta vào hay sao?” Tay Hiên Viên Khanh Trần đặt ở cửa
Vô Ngân đang chuẩn bị đóng, vẫn là khóa chặt .
“Ta phiền,
ngươi đừng quấy rầy.” Y lười cùng Hiên Viên Khanh Trần nói thêm cái gì
đó. Rõ ràng là đang nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Lúc ngươi
đang phiền lòng, có người nói chuyện với ngươi không phải là tốt hơn
sao?” Hiên Viên Khanh Trần rất có kiên nhẫn. Hắn hiểu Vô Ngân như hiểu
chính mình. Nhìn vẻ mặt y tiều tuỵ, hắn lập tức hiểu được Vô Ngân bắt
đầu vì mình nghiên cứu chế tạo giải dược độc hoả liên.
“Miễn là
đừng nhìn thấy ngươi, ta so với cái gì cũng thoải mái.” Vô Ngân liếc
trắng mắt. Vứt bỏ luôn vẻ tao nhã. Y thực không văn nhã cắn lại Hiên
Viên Khanh Trần một ngụm.
“Cảm ơn.” Hắn không những không giận, mà còn ngược lại thấp giọng nói một câu làm cho thân mình Vô Ngân ngẩn ra.
Cảm ơn. Hiên Viên Khanh Trần hắn chưa bao giờ cùng ai nói qua hai chữ cảm ơn. “Không lẽ ngươi ăn nhầm dược à, sao có thể nói như vậy?” Vô Ngân đột nhiên
đứng lên, vuốt cái trán của hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Khanh Trần, ta
xem ngươi hình như đã trúng phải một thứ bệnh gì đó rất quái dị. ta cứu
ngươi không được.”
Thói quen
thái độ ngữ khí của hắn cùng những người khác bất đồng. Vô Ngân luôn ở
trước mặt hắn không có đứng đắn. Bất quá nhiều năm ở chung, cũng quen
bởi vì bọn họ rất ăn ý.
“Tốt lắm, ngươi nên nói cho ta biết kết quả của ngươi.” Vẻ mặt hắn chính sắc hỏi.
“Kết quả chính là không có kết quả.” Nói đến vấn đề chính, biểu tình của hắn liền chuyển sang nghiêm túc.
Y đã nghiên
cứu rất nhiều điển tịch ghi lại hoả liên độc mà mình sở hữu. Không chút
nào không rõ ràng. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Hiên Viên Khanh Trần, y cũng không dấu diếm. “Ta đã sớm nói cho ngươi biết, nhưng không tin.
Hiên tại ngươi không chỉ không cứu được đứa nhỏ của Hoa Mị Nô, mà ngay
cả hoả liên ngươi cũng không có. Cứ như vậy, ngươi chính là trắng tay.
Cái nào cũng mất đi.”
Thân mình
Hiên Viên Khanh Trần khẽ run lên. Ngay cả Vô Ngân cũng không biết. Lúc
đó hắn làm sao có thể không suy nghĩ gì giết chết hoả liên. Hắn đây ước
chừng phải dùng vài năm tân tân khổ khổ mới tìm được hỏa liên xà về tay. Hắn đối với Hoa Mị Nô nhất thời mềm lòng, cùng không buông tay. Gây
thành cục diện rối rắm, lưỡng nan như ngày hôm nay.
“Đừng », đóa là con của hắn, là đứa nhỏ của Hiên Viên Khanh Trần.
Không thể
lưu lại! Tâm hắn rầu rỉ, nhíu mày đối diện Vô Ngân. Hắn cũng không phải
là một người thích trẻ con. Trong phủ cơ thiếp đều không có ai có mang
con nối dòng của hắn. Ngoại lệ làm cho nàng mang thai, ngay từ đầu là
muốn dùng đứa nhỏ để tra tấn cùng làm nàng xấu hổ. Về phần một đứa nhỏ
yêu thương, có biến mất, hắn vốn sẽ không để ý đến như vậy. Chẳng lẽ
đây là huyết thống kỳ diệu ?
Ngay sau đó, hắn liền cười nhạo chính mình. Nếu huyết thống thực sự làm cho người ta khó xử sao như vậy, vì sao lúc trước hắn bị hoài nghi vô tình, thậm chí thiếu chút nữa bị giết đi ?
« Nếu đứa nhỏ sinh ra, có thể sống được bao lâu ? » Hắn có chút chưa từ bỏ ý định hỏi.
« Nếu ngươi
có thể quan tâm nhìn đứa nhỏ mỗi ngày sinh hoạt đau ốm, ta đây có thể
giúp ngươi kéo dài mệnh của đứa nhỏ thống khổ đến khi ngươi không chịu
được mới thôi. » Lời nói của Vô Ngân thực vô tình. Lại đánh trúng nơi
mềm yếu nhất trong lòng Hiên Viên Khanh Trần. Nhìn người mình quan âm để ý nhất mỗi ngày đều phải chịu đau khổ, cũng giống như tra tấn chính
mình. Hắn so với ai khác đều có thể cảm nhận được. Cảm thụ như vậy, hắn
không nghĩ lại có lần thứ hai.
Nhìn cước bộ trầm ổn của Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi rời đi, trong mắt Vô Ngân
hiện ra vẻ đau thương không tương xứng với y lúc bình thường. Khanh
Trần, ngươi đừng trách ta. Người làm đại phu như ta việc duy nhất có thể làm chính là chỉ cho ngươi con đường rõ ràng phía trước phải đi. Ngươi
sinh cùng ta thờ phụng y đạo giống nhau, thái nhược lưu cường, thích
giả sinh tồn! ( mạnh sống yêu chết, đạo lí sinh tồn)
Chén thuốc
trong tay đầy nhiệt khí tỏa ra. Tựa hồ ở trong không khí rét lạnh giãy
dụa. Nháy mắt vẫn là bị cắn nuốt một cách vô tình. Một đường đi tới,
dược thủy nóng bỏng trở nên ấm áp. Không thay đổi là trong chén thuốc
run rẩy kia không ngừng tràn ra một vòng vòng gợn sóng.
Đẩy cửa
phòng ra, Hiên Viên Khanh Trần đứng ở nơi đó, nhìn trong phòng ngủ Cảnh
Dạ Lan đang cố sức may quần áo cho đứa nhỏ. Mười ngón tay quấn băng gạc, trên mặt là loan lổ vết máu.
« Tiểu Khả,
ngươi nhanh đến đây. Hình như là ta lại làm sai rồi. » Nàng có chút bực
mình mà cào cào mái tóc. Lúc nàng dùng châm để giết người, nàng nhanh,
chuẩn, độc. Xuống tay một chút đều nghiêm túc. Như thế nào lại thất bại ở việc may quần áo. Đáng thương cho tay nàng bị đâm mấy lần. Mỗi một lần
đều trúng vết thương làm vỡ miệng đau rát.
Đợi cả nửa
ngày không thấy Tiểu Khả đến, nàng ngẩng đầu lên. « Là ngươi ? Ngươi đến đây làm gì ? » Nàng theo bản năng lùi ra sau vài bước, đề phòng nhìn
Hiên Viên Khanh Trần.
Tuy rằng lần trước hắn giết hoả liên, xem như là hắn đã cứu nàng. Nhưng là nếu như
hắn cùng Vô Ngân không có làm cái phương pháp thuốc thí nghiệm như vậy,
nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị hoả liên cắn một nhát bị thương.
Không đúng, bọn họ chính là có ý định đem nàng làm thuốc thử. Thật là
hỗn đản. Miệng vết thương của nàng tới bây giờ vẫn chưa hồi phục lại như cũ. Cũng may đại phu nói đứa nhỏ không có chuyện gì cả, nàng mới an
tâm. Nếu không thì…
Hiên Viên
Khanh Trần đem dược đặt xuống « Uống thuốc đi. » Ánh mắt dừng lại ở chân nàng. Cái vết cắn kia là cho tâm hắn thắt lại.
« Nhìn cái
gì vậy ? » Nàng đem chân lùi về chăn nệm giấu đi. Ánh mắt hắn mắt hôm
nay giống như ôn nhu cùng bình thường không phải cùng một người. Nên nói như thế nào ? Nàng nhất thời cũng không hình dung được. Chính là cảm
thấy bị hắn nhìn, thân thể không hiểu được nổi lên một trận khó chịu.
Nóng.Taykhông tự chủ muốn hấp một chút khí lạnh bên ngoài.