Tù Phi Tà Vương

Chương 77: Là con của hắn




Chương 77.
Động tác này cuả nàng khiến cho Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười, hắn lập tức ngồi xuống, vươn tay kéo chiếc chăn lên rồi lôi chân nàng ra.
- Ngươi thì có cái gì mà giấu chứ, toàn thân cao thấp chẳng phải cô vương đều đã nhìn thấy rồi sao? – bàn tay lớn vươn về phía trước ôm lấy nàng vào ngực. Bàn tay ấm áp ép sát vào bên hông nàng, cái thai đã được bốn tháng nên chiếc eo mảnh khảnh đã hơi to ra, có thể nhìn thấy rất rõ.
Ở nơi này đang có đứa nhỏ của hắn! Cách một lớp quần áo, hắn vuốt ve nhẹ nhàng lên bụng Cảnh Dạ Lan.
- Ngươi buông tay ra cho ta, đừng có chạm vào ta! – Cảnh Dạ Lan giãy dụa muốn đẩy hắn ra.
- Sẽ làm bị thương đứa nhỏ đó. – đột nhiên hắn thấp giọng nói. Quả nhiên nàng lập tức ngừng động tác, không dám động đậy nữa. Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười, ôm cả người nàng vào lòng. – Ngoan đi, nói cho cô vương nghe xem đứa nhỏ có hay động đậy không?
Cảnh Dạ Lan giật mình nhìn hắn, hắn đột nhiên thay đổi khiến nàng không thể chấp nhận ngay được.
- Ngươi làm sao vậy? Lại muốn dùng cái gì để tra tấn ta hả? – nàng cười lạnh một tiếng đối diện với hắn nhưng hắn không có lấy một tia thô bạo, hung dữ.
- Tiểu Khả nói đứa nhỏ có động đậy nên cô vương muốn nhìn một chút. – ánh mắt hắn thành khần, cơ hồ làm cho Cảnh Dạ Lan cảm thấy hắn không còn là hắn nữa. Hắn làm sao vậy? Vô duyên vô cớ lại nói muốn nhìn làm cái gì chứ?
Dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn hồi lâu, nàng lập tức làm một bộ hung tợn quát:
- Tốt nhất ngươi đừng có ra vẻ. – miệng thì nói vậy nhưng nàng vẫn cầm lấy tay hắn đặt lên bụng.
- Sao cô vương không cảm giác được? – hắn cảm thấy kỳ quái nên nhìn Cảnh Dạ Lan.
- Đợi một lát đi. – nàng trả lời, ngay cả nàng cũng không thể khống chế được mình mà bình thản nói chuyện với hắn.
Tayhắn vẫn không nhúc nhích, mày hơi nhíu lại:
- Vẫn không thấy.
- Ta đã nói là đợi một lát, chứ không phải nói là được ngay, còn xem có đúng thời cơ không chứ. – nàng liếc mắt trừng hắn. – Ngươi không cảm nhận được thì mau buông tay ra đi. – cả người nàng nằm trong lòng hắn, vì để giữ thăng bằng nên nàng chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Một bàn tay Hiên Viên Khanh Trần ôm chặt lấy eo nàng còn một tay thì đặt trên bụng nàng, thân thiết vuốt ve. Bàn tay có độ ấm chỉ cách có một lớp áo, hơn nữa còn nhẹ nhàng ôn dịu khiến miệng lưỡi nàng khô khốc.
Không trả lời, Hiên Viên Khanh Trần lại cúi đầu xuống áp vào bụng nàng nghe ngóng:
- Đứa nhỏ đúng là có đạp!– hắn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.
- Ừm, đúng thế! – ngược lại Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên. Hôm nay làm sao vậy? Thực là rất cổ quái, cổ quái chết đi được! Nàng đánh giá Hiên Viên Khanh Trần, rốt cuộc thì hắn là loại người gì chứ? Nàng không thể nào hiểu được tâm tư của hắn nữa.
Vừa rồi, sinh mệnh trong bụng có động đậy khiến cho tâm hắn cũng nhộn nhạo hẳn lên, nếu không phải Vô Ngân sớm nói với hắn là đứa nhỏ này sống không được lâu thì hắn thật sự nghĩ rằng nó có thể khỏe mạnh mà sinh ra an bình.
Đáng tiếc, ta không thể nào giữ con lại được! – Trong lòng hắn thầm nhủ một câu. Nhiều năm trước hắn có nghe được một người nói những lời này với hắn, ngữ khí lạnh băng vô tình khiến cho những ôn nhu, khát vọng của hắn thoáng cái toàn bộ đều cạn kiệt. Hôm nay, tận đáy lòng hắn cũng đã nói những lời tàn khốc như vậy với chính đứa con của mình.
Con chưa sinh ra, chỉ có điểm này là may mắn so với ta năm đó! Hắn nhấc cánh tay đặt trên bụng Cảnh Dạ Lan ra rồi đứng lên bưng lấy chén dược đã để đó từ lâu.
- Uống dược đi, đã lạnh rồi. – hắn đưa dược cho nàng.
- Không cần, Tiểu Khả đang giúp ta nấu dược rồi. – nàng đẩy chén thuốc ra. Hiện tại ngoài những thứ Tiểu Khả mang lên thì nàng không chạm vào bất cứ thứ gì khác. Có trời mới biết ở Bắc An vương phủ này sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Ngươi sợ cô vương sẽ hại ngươi? – Hiên Viên Khanh Trần nhẹ giọng nói.
- Chẳng lẽ ngươi không có làm sao? – Cảnh Dạ Lan hỏi lại.
Hình như tay hắn khẽ run lên, vẻ mặt biến đổi.
- Không sai, ngươi là người do cô vương chuẩn bị để thí nghiệm thuốc cho nên chén thuốc này ngươi phải uống. – hắn ngang ngược đem chén dược đến trước mặt nàng.
- Ngươi nằm mơ! – nàng cố sức đẩy hắn ra, cách hắn được vài bước mới phẫn nộ nói. – Ngươi cho rằng ai cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói sao?
- Ít nhất là ngươi! – hắn lạnh mặt, giống như lúc ban đầu gặp mặt khiến người ta nhìn mà phát sợ. – Ngươi ngoan ngoãn uống hay là để cô vương dùng sức mạnh? Tự mình lựa chọn đi! – hắn tiến tới gần nàng. Hắn biết, hiện tại từng cử chỉ, từng bước đi của nàng đều rất cẩn thận, lo lắng, lấy đứa nhỏ làm trung tâm.
- Hiên Viên Khanh Trần! – nàng giương mặt lên, trên môi có nụ cười mỵ thái vừa có điểm thất vọng vừa có điểm bất lực. Vừa rồi thiếu chút nữa là nàng đã mềm lòng vì chút hư tình giả ý của hắn, người ta nói “Hổ dữ không ăn thịt con” nhưng hắn thì không phải ai cả, ngay cả cầm thú so ra còn kém hắn! – Ngươi cho ta mấy tháng, đợi tới khi nào đứa nhỏ được sinh ra thì ta để ngươi tùy tiện xử trí! – nàng nhìn chén dược đem ngòm trên bàn. – Ta cam tâm tình nguyện để cho ngươi dùng làm thí nghiệm thuốc!
Trong lòng Cảnh Dạ Lan toan tính, hy vọng có thể thuyết phục được hắn. Cục cưng, con yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho con bị gì đâu!
- Cô vương không có nhiều thời gian như vậy. – hắn nói vô tình phá nát hy vọng nho nhỏ, xa vời của nàng. Nhìn hận ý tận đấy mắt Cảnh Dạ Lan, hắn đang cố gắng làm cho chính mình có thể đem câu kế tiếp nói xong.
- Ngươi không thể chấp nhận để đứa nhỏ này sinh ra sao? Tốt xấu gì.. tốt xấu gì… – Cảnh Dạ Lan cắn chặt môi tới chảy cả máu. – Nó cũng là hài tử của ngươi! – nàng không muốn có quan hệ gì với hắn nhưng lại không thể phủ nhận chuyện hắn chính là cha của đứa nhỏ này.
Con của hắn! Là con của hắn, chính hắn không thể nào làm tổn thương nó. Nàng lui dần về sau, châm trong tay chuẩn bị sẵn sàng, sự lạnh lùng này đã khiến cho tim nàng đông cứng rồi.
Nhìn Hiên Viên Khanh Trần đi từng bước tới gần mình, lòng Cảnh Dạ Lan thầm nhủ, ai dám thương tổn đứa con của nàng thì đừng có trách nàng không lưu tình nể mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.