Máy nhíu chặt lại, Cảnh Dạ Lan lập tức rút tay về. Nàng giương mắt nhìn đại nha đầu này tuổi tác tầm với Tiểu Khả, đôi mắt long lanh đen nhánh cũng giống vài phần với nàng ấy.
-
Ngươi là ai? – Cảnh Dạ Lan dựa người vào một bên rồi hỏi. Có lẽ vì nàng
ấy giống Tiểu Khả nên trong lòng nàng cũng không có sinh ra cảm giác
chán ghét đối với người xa lạ.
- Nô tỳ tên là Tiểu Khả! Là do vương gia phái tới hầu hạ vương phi! – nàng cúi đầu trả lời.
Tiểu Khả? Nàng ấy cũng tên là Tiểu Khả sao? Cảnh Dạ Lan cười lạnh một tiếng:
- Nói, rốt cuộc thì ngươi tên là gì? – nàng không ngu ngốc tới mức đi tin rằng đó là một sự trùng hợp.
Đại nha đầu giương mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Dạ Lan, lập tức sợ hãi hồi đáp:
- Nô tỳ thật sự gọi là Tiểu Khả!
- Nếu không nói thật thì ngươi mau rời khỏi chỗ này. Ta không cần ngươi hầu hạ! – nàng im lặng ko nói thêm.
-
Vương phi, xin người đừng đuổi nô tỳ đi! – nha đầu cuống quít quỳ xuống. – Nô tỳ vốn không phải tên là Tiểu Khả nhưng là vương gia tự mình chọn
nô tỳ sao đó sửa lại tên và lệnh cho nô tỳ hậu hạ vương phi. Nếu vương
phi không hài lòng thì mạng của nô tỳ khó mà bảo toàn! Cầu xin vương phi đừng đuổi nô tỳ đi… – nàng đau khổ cầu xin Cảnh Dạ Lan.
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi cho rằng có thể tùy tiện tìm một người na ná
giống để thay thế Tiểu Khả ư? Là để bù đắp lại món nợ máu của ngươi sao? Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói một câu:
- Đứng lên đi, về sau tên của ngươi là gì thì cứ gọi như vậy nhưng cái tên Tiểu Khả thì không được gọi!
- Đa tạ vương phi, đa tạ vương phi! – nha đầu một bên khóc một bên nói.
Cảnh Dạ Lan mở lòng bàn tay ra, chiếc dây khóa mà Tiểu Khả để lại nằm im
lặng lóe lên thứ ánh sáng dịu hòa. Nàng cẩn thận dùng một chiếc dây đeo
nó vào cổ, chiếc khóa chạm vào da thịt, nàng khẽ thở dài một tiếng.
Tiểu Khả, cám ơn ngươi, cho dù ta chỉ có một mình sống sót thì ta sẽ đáp ứng ngươi, vô luận thế nào thì cũng sẽ mang ngươi theo cùng. Ngươi hãy xem
đi, ta tuyệt đối không nuốt lời.
Cầm chiếc khóa đặt bên môi, nàng thầm nhủ với lòng mình: Ngươi chờ thêm một chút nữa, ta nhất định sẽ mang ngươi rời khỏi Bắc An vương phủ và giết
chết tên Hiên Viên Khanh Trần để trả thì cho ngươi! Trong đôi con ngươi
tràn ra ngùn ngụt hàn ý!
Ngoài cửa sổ gió lạnh điên cuồng thổi, tiếng lướt xẹt qua khung cửa nghe rin
rít, hơi lạnh lưu lại thực buốt giá. Qua mấy cơn bão tuyết, nghe nói cây cối và súc vật nơi này đã bị đông chết, mùa động quả là khó chịu, tàn
bạo!
Cảnh Dạ Lan mặc một thân la y trắng thuần, áo khoác choàng bên ngoài bằng
lông cừu cẩm tú, trông nàng cứ như một u hồn đứng phía dưới dãy đèn cung đình. Ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn cây nến chầm chậm cháy lụi, từng giọt sáp rớt xuống rồi đông lại, cứ thế vòng vòng. Còn trên mặt
nàng thì đông cứng như băng đá ngàn năm, không có lấy một chút dao động.
Tiểu nha đầu bên ngoài thỉnh thoảng đi vào thăm hỏi, vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái rồi trên mặt hiện rõ sự lo lắng. Vương phi rất ít khi nói
chuyện, nếu có nói thì cũng chỉ được vài chữ. Mấy ngày gần đây người vẫn tự nhốt mình trong phòng, chẳng hỏi cũng chẳng quản bất cứ chuyện gì.
Trừ lần đó khiến nàng lo lắng thì đôi khi vương phi sẽ đau đớn tới muốn
chết nhưng người lại không chịu gặp đại phu. Còn vương gia thì sẽ lặng
lẽ xuất hiện sau đó, lẳng lặng canh giữ ở một bên, trước khi vương phi
tỉnh lại thì ngài áy sẽ rời đi. Một tiểu nha đầu như nàng thực đúng
không nghĩ ra là có chuyện gì?!
-
Hết lắc đầu lại gật đầu, nha đầu nhà ngươi đang nghĩ cái gì đó? – một
tiếng cười tủm tỉm vang lên từ phía sau dọa nàng vội vàng thu hồi suy
nghĩ.
- Đại nhân, là ngài. Ngài đã tới! – thấy người tới là Vô Ngân thì nàng mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Vô Ngân gật đầu rồi đi vào phòng. Vào tới bên trong nhìn thấy Cảnh Dạ Lan đứng đó thì y mới mở miệng nói:
- Vương phi, lâu rồi không gặp! Người có khỏe không?
Cảnh Dạ Lan nghe thấy tiếng ý thì ngay cả tròng mắt cũng không thèm động:
-
Nhờ phúc của các ngươi, ta vẫn còn sống! – trước kia nàng đã quá xem
thường Vô Ngân, không ngờ một người trông nhã nhặn như hắn lại là một
tên giết người máu lạnh, hắn so với Hiên Viên Khanh Trần đúng là còn
hơn.
-
Vương phi, trời lạnh, thân thể người còn chưa có khỏi hẳn nên chú ý thân mình một chút. – nhiều ngày không gặp trong Cảnh Dạ Lan gầy đi trông
thấy, nàng vốn mảnh khảnh nên bây giờ lại càng thêm yếu đuối.
-
Cám ơn sự quan tâm của ngươi! – Cảnh Dạ Lan nhạt nhẽo trả lời, nàng cũng không có ý định nói chuyện với y. Vô Ngân thấy vậy thì lấy ra một lọ
dược đưa cho nàng.
- Dược này có thể giảm đau cho vương phi mỗi khi độc phát tác. – lọ dược nho nhỏ màu xanh sáng bóng trong suốt ánh vào mắt nàng.
Nàng tùy tay cầm lấy rồi quăng sang một bên, bệnh dĩ nhiên không thể trị tận góc, uống nhiều thuốc thì cũng không có cách nào thay đổi, vậy thì còn
dùng làm cái gì?
- Ta đã biết, đã làm phiền tới ngươi rồi.
-
Thực ra Vô Ngân không có công lao gì, là vương gia quan tâm tới bệnh
tình của vương phi nên thỉnh vương phi nhất định phải dùng nó.
Bình dược này tốn không ít tâm huyết mới chế thanh, tuy chỉ có mọt lọ và
không thể giải trừ độc tố trong người Cảnh Dạ Lan nhưng ít nhất có thể
làm cho nàng không còn đau đớn nữa.
- Vậy sao, vậy thì ta cũng phải cảm ơn vương gia một tiếng rồi! – nàng vẫn nói lạnh nhạt, thờ ơ như trước.
Hắn quan tâm bệnh của ta sao? Cảnh Dạ Lan cười khẩy một tiếng, hắn là quan
tâm tới Thu Thủy trong ngôi nhà gỗ kia, một nữ tử dịu dàng như nước. Vì
nàng mà Hiên Viên Khanh Trần không tiếc hết thảy giết bao nhiêu người,
còn chính nàng cùng lắm chỉ là một thứ thuốc dẫn không thể không có do
hắn lựa chọn mà thôi!
Nhìn thái độ của Cảnh Dạ Lan như vậy Vô Ngân cũng không muốn nói thêm gì, ngược lại y ngồi xuống:
- Vô Ngân muốn nói với vương phi một số chuyện!
- Được, nói nhanh một chút rồi mời đi cho! – nàng không khách khí nói rồi quay người, mắt lạnh nhìn y.
-
Vô Ngân biết chính mình quá đường đột, không thêm tham gia vào chuyện
giữa vương phi và vương gia nhưng mà điều này có liên quan tới bệnh tình của vương phi, ta thân là đại phu nên cần phải giải thích một chút.
-
Giải thích cái gì? – Cảnh Dạ Lan cười lạnh. – Các ngươi có mưu đồ bắt
người dùng mạng của họ để làm thí nghiệm thuốc, mười mấy nấm mộ hoang
mai táng trong vương phủ kia chẳng phải đều là kiệt tác của Hiên Viên
Khanh Trần hay sao?
Không đợi cho Vô Ngân mở miệng, nàng nói tiếp:
-
Nếu đã làm chuyện như vậy với ta thì các ngươi còn nghĩ muốn giải thích
cái gì nữa? Nói đi nói lại thì cũng là vì các ngươi muốn tìm một cái cớ
để biện bạch, thanh minh mà thôi!