Cảnh Dạ Lan được an bài tới Đông Chi uyển, nàng mới đi vào tới cửa uyển thì
đã kinh ngạc vì khu vườn trồng đầy hoa mai, màu mai vàng chói mắt rực
rỡ, cái này có lẽ vì Hoa Mị Nô mà chuẩn bị.
Gần đây, trong giấc mộng của nàng không còn xuất hiện những đoạn ngắn liên
quan tới chuyện giữa Hoa Mị Nô và Hiên Viên Khanh Trần. Nàng không phải
là một người thích chĩa chân vào chuyện của người khác nhưng bây giờ
nàng bắt đầu thấy tò mò rốt cuộc thì giữa nàng ấy và Hiên Viên Khanh
Trần đã có những khúc mắc, mâu thuẫn gì.
Hiên Viên Khanh Trần đứng sau người nàng, nhìn nàng lẳng lặng đứng trong
vườn, ánh mắt chăm chú nhìn cây mai trước mặt. Nhớ tới lần Hiên Viên
Khanh Trần ôn nhu hiếm hoi đối với nàng cũng là dưới tàng cây mai, nghĩ
tới đó, nàng không hề phát giác được rằng trong mắt mình nổi lên nhu
tình.
Nàng đang nghĩ tới Tô Vân Phong sao? Từ thám tử thì hắn được biết Tô Vân
Phong chỉ vì biết nàng thích hoa mai mà sai người bí mật đi hơn trăm dặm đưa chúng tới Lan Lăng, cũng chỉ vì một nụ cười của nàng!
Trong đôi mắt màu vàng yêu dị nổi lên sự mất mát và phẫn nộ khiến hắn bực bội cầm lấy ly rượu uống một ngụm cạn sạch. Rượu lạnh như băng chảy xuống
yết hầu rồi xuống bụng lập tức nóng rực lên.
-
Sao ngươi lại tới đây? – Cảnh Dạ Lan nghe ra tiếng hắn, ngũ quan yêu mị
toát ra vẻ lạnh lùng. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng, không nói gì, chỉ
có nhìn, mãi tới khi trong mắt hắn nổi lên một tia đau đớn khó phát
hiện. Chỉ một phát hiện nho nhỏ ngoài ý muốn này mà khiến cho Cảnh Dạ
Lan kinh ngạc không thôi.
-
Không có chuyện gì, ta muốn nghỉ ngơi, ta mệt rồi! – nàng nói, cũng là
hạ lệnh đuổi khách. Mỗi khi nàng nói câu này thì Hiên Viên Khanh Trần
đều im lặng rời đi.. còn hôm nay thì …
- Theo cô vương đi ra ngoài! – hắn buông chén rượu, xông lên kéo cổ tay nàng.
- Đi đâu? – Cảnh Dạ Lan giãy không được hắn nên chỉ có thể theo hắn chạy ra ngoài.
Mặc Câu chạy nhanh một đường, nháy mắt liền đứng trong Tuyết cốc, một nơi
không rõ địa danh. Không có tùy tùng đi theo, chỉ có hai người bọn họ
đứng trên nền tuyết trắng phau mênh mông không có bến bờ, cách đó không
xa là vực núi chi chít vách đá nhìn mà sợ run. Hơi thở phát lạnh như
băng, cả người Cảnh Dạ Lan căng cứng, nháy mắt run lên bần bật.
- Tới nơi này làm cái gì?
Hiên Viên Khanh Trần không trả lời mà kéo tay nàng đi tới trước, trong đôi
mắt thâm thúy dần dần dấy lên tia nóng rực khiến Cảnh Dạ Lan kinh hoảng.
-
Ngươi đừng có làm xằng bậy, đừng quên ước định giữa ta và ngươi! – nàng
ngẩng đầu, lớn tiếng nói. Cho dù hắn dọa nàng sắp hít thở không thông
thì nàng vẫn không muốn yếu thế trước mặt hắn.
-
Quên cái ước định chết tiệt đó đi! – hắn ghé sát Cảnh Dạ Lan, ôm lấy
người nàng đang chuẩn bị lùi về phía sau. Cúi đầu, thái dương hắn tựa
vào bên cổ nàng, hơi thở mang theo hơi rượu nồng nặc, môi mỏng khẽ nhúc
nhích phát ra thứ thanh âm trầm thấp, khàn khàn mang theo đau đớn.. – Mị Nô.. Mị Nô!..
Hô
hấp của hắn nóng cháy dâng lên tận lỗ tai nàng; hắn không chịu buông tha cho vành tai nhỏ nhắn của nàng, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn mút. Lửa
nóng hôn xuống mặt nàng dường như hạ xuống chút nhưng một tay hắn vẫn ôm chặt lấy vòng eo nàng còn một tay thì không an phận ve vuốt khắp người
nàng, cách một lớp quần áo hắn nắm lấy khuôn ngực đẫy đà của nàng.
-
Ngươi uống say rồi! – nàng nhíu mày muốn kéo bàn tay của hắn đang đặt
trước ngực mình ra. Vừa rồi nàng đã đủ tâm phiền ý loạn, không chỉ có
đoán tâm tư của hắn mà còn phải tính toán cơ hội xuống tay.
-
Đừng có nhúc nhích, Mị Nô! – hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên đôi môi vì
kinh ngạc mà hơi nhếch lên của nàng. Chiếc lưỡi như ngọn lửa điên cuồng
chiếm đoạt, tìm kiếm! Hắn không hề có ý muốn buông tha nàng ra!
Lại nổi điên cái gì vậy chứ?! Cảnh Dạ Lan không thể nào hô hấp thuận lợi,
dần dận chịu thua trước thế công của hắn. Ban đầu còn giãy dụa nhưng
cuối cùng thì đành đón ý nói hùa; nàng phải thừa nhận rằng trên phương
diện này thì Hiên Viên Khanh Trần đã có thể nắm được nàng trong tay. Hắn từng yêu Hoa Mị Nô sao, nếu không yêu một cách mãnh liệt thì làm sao có thể hận tới như vậy?!
-
Buông ra .. buông ra… – khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi nụ hôn của hắn, thở lấy thở để, ngực phập phồng mãnh liệt biểu hiện ra sự bối rối của
nàng. – Ngươi điên rồi, muốn nổi điên thì đi tìm người khác mà phát
tiết, không cần trút hết lên người ta!
- Đúng, ta điên rồi. Cô vương mang ngươi tới đây không phải để ngươi nhớ tới nam nhân khác?! – hai tròng mắt hắn đỏ đậm.
-
Ngươi nói bậy bạ gì đó? – hắn trừng mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, sau
đó liền hiểu ý của hắn. Hắn nghĩ là nàng đang nhớ tới Tô Vân Phong ư?!
Đây là cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy!
-
Được rồi, đừng có lui về phía sau nữa! – hắn dừng chân, lên tiếng ngăn
cản nàng. Gió rét lạnh từng trận thổi tới khiến cho mùi rượu trên người
hắn cũng tán đi ít nhiều. Lòng của nàng đã sớm có nam nhân khác, hơn nữa nàng vì hắn mà biến thành cái bộ dạng này vậy thì hắn còn muốn cái gì
chứ? Nàng muốn giết hắn, lúc ngồi trên lưng ngựa hắn đã đoán được ý đồ
này của nàng!
Đúng thế, giữa nàng và hắn chỉ có cừu hận mà thôi! Định ra cái ước định quỷ
quái kia chỉ vì hắn không cam lòng thất bại trước nàng, và cũng bắt đầu
từ thời khắc đó thì Hoa Mị Nô nàng chỉ có thể là chính mình!
Cảnh Dạ Lan đã đứng bên cạnh vách núi đen ngòm, tuyết rơi xuống theo vách
đá; khi quay đầu nhìn xuống vực sâu không đáy này lại làm cho nàng chợt
nghĩ tới một chủ ý.
-
Ngươi không tuân thủ ước định, nếu ngươi còn bước tới thì ta sẽ nhảy
xuống dưới, để xem ngươi làm thế nào cứu Thu Thủy! – nàng lớn tiếng nói, thân mình hình như khẽ lạnh run lên.
-
Nếu ngươi nhảy xuống thì cô vương cũng sẽ tìm được thi thể của ngươi.
Nếu vì ngươi mà làm cho Thu Thủy xảy ra chuyện gì thì cô vương sẽ nghiền ngươi thành tro bụi! – hắn lo lắng nàng sẽ ngã xuống, thế mà nàng lại
dùng Thu Thủy để uy hiếp hắn, điều này càng khiến hắn phải tăng thêm ngữ khí.
-
Được, cùng lắm thì thịt nát xương tan! – nàng giận dữ xoay người giả bộ
như sẽ nhảy xuống; còn ngón tay thì lặng lẽ nắm lấy đai lưng áo. Vừa rồi trong lúc vô tình nàng phát hiện cách miệng vực không xa có một gốc cây sinh trưởng, thoạt nhìn thì nó to như cánh tay của một người trưởng
thành; chỉ cần có thể bắt được nó thì có thể tạo cho mình một cơ hội
chạy trốn.
Nàng cân nhắc nhanh chóng, nhìn năng lực hiện tại của hắn thì nàng nắm chắc chín phần!
-
Mị Nô, không được! – hắn kinh quát rồi bất ngờ chạy nhanh tới muốn giữ
chặt nàng, đồng thời làm cho Cảnh Dạ Lan giật mình xoay người lại nhìn
hắn. Đúng lúc này nàng phát hiện một mũi tên nhọn đang bắn về phía mình!