Tắc Mông thực sự cực kỳ yêu Âu Dương Yên. Lúc nàng phát hiện mình dùng phương thức ép buộc sẽ làm cho Âu Dương Yên phản cảm, sẽ làm Âu Dương Yên càng thêm cường ngạnh, nàng liền dùng phương thức khác. Tắc Mông nghe đề nghị của Y Thụy Kha, không thường xuyên giữ Âu Dương Yên ở bên người nữa, mà để cho Âu Dương Yên có nhiều thời gian để làm chuyện mình thích.
Âu Dương Yên cũng dần dần thả lỏng, những ngày đó, khi rảnh nàng sẽ đi gặp gia đình La Trung, cũng đi thăm La Vũ, nhưng nàng chỉ đi một lần. Dù trong lòng cực kỳ tưởng niệm La Vũ, nhưng nhìn đến La Vũ vui vẻ hạnh phúc với Ba Siết, trong làng nàng liền không ngăn chặn được cơn đau mơ hồ.
Nàng và Uy Liêm cũng thường xuyên gặp nhau, tuy rằng từ nhỏ nàng không được dạy nhiều lễ giáo, nhưng dù sao nàng cũng không phải là người chưa từng bước chân ra khỏi nhà, không phải nữ nhân không có kiến thức. Dù ở cùng với nam nhân không có ngượng ngùng như những nữ nhân khác, như nàng vẫn duy trì khoảng cách cùng nam nhân.
Uy Liêm thường xuyên mời nàng đi ra ngoài, Tắc Mông bất an, muốn ngăn cản Âu Dương Yên và Uy Liêm tiếp xúc, nhưng lại sợ Âu Dương Yên phản cảm, cho đên hết lần này đến lần khác đều cố gắng nhẫn nại. Có một ngày, sau buổi cơm chiều Âu Dương Yên lại được Uy Liêm mời đi chơi, khi trở về nhà đã hơn chín giờ, Tắc Mông đứng ngồi không yên trong phòng ngủ đợi Âu Dương Yên trở về, một lần lại một lần tự nói với chính mình, phải thật kiên nhẫn....
Âu Dương Yên mặc một váy màu xanh biển, áo khoác màu xanh nhạt có mũ trùm, lúc đi vào phòng ngủ thì Tắc Mông đã nhìn thấy hai má ửng hồng kiều diễm dưới nón. Tắc Mông đi tới, đỡ lấy bả vai của nàng, tinh tế nhìn gương mặt của nàng, tâm tình của Âu Dương nhìn thấy Tắc Mông lại hạ xuống trong nháy mắt.
Âu Dương Yên chưa bao giờ là một người đóng kịch giỏi, không thích là không thích, vẻ mặt của nàng có thể phản ánh cả nội tâm của nàng. Tắc Mông nhìn thấy nàng như vậy, cảm xúc cũng xuống thấp. Tình cảm giữa người với người thực tế là kỳ diệu như vậy, chỉ là nhìn thấy trong mắt đối phương biến mất một chút ánh sáng, cũng biết lòng nàng nghĩ gì.
Tắc Mông mỉm cười miễn cưỡng lên tiếng, "Ngươi đi chơi rất vui phải không.", Âu Dương Yên không nói gì, cúi đầu, tránh tay Tắc Mông, đi đến bên giường cởi áo choàng xuống, thị nữ bên cạnh lập tức nhận lấy áo choàng, Âu Dương Yên nhẹ giọng phân phó nàng đem nước đến, thị nữ đáp ứng lui đi. Tắc Mông đi đến ôm Âu Dương Yên vào trong lòng, bắt đầu hôn hai má, hôn đôi môi nàng.
Âu Dương Yên hờ hững đứng đó, nàng đã quen với sự thân mật tùy thời tùy chỗ của Tắc Mông. Tắc Mông nghe được mùi thuốc lá xen lẫn với mùi hương cơ thể của nàng, trong lòng Tắc Mông co lại, một cảm giác khó thở lại xông lên, vòng tay ôm lại thân thể Âu Dương Yên, nhẹ nhàng lên tiếng, "Yên, buổi tối hai người đã làm gì?"
Mặt Âu Dương Yên không chút thay đổi trả lời, "Không làm gì cả, chỉ là nói chuyện mà thôi!."
Nàng cảm thấy Tắc Mông hỏi vấn đề này cực kỳ buồn cười. Đối với nàng mà nói, nàng thủy chung tuân thủ lễ nghĩa liêm sỉ, nàng với Uy Liêm chưa từng tiếp xúc thân mật bao giờ.
Tắc Mông tất nhiên sẽ không hiểu lễ giáo của người Trung Quốc nghiêm ngặt bao nhiêu, nàng chỉ cảm thấy Âu Dương Yên và Uy Liêm đi ra ngoài buổi tối, dưới ánh trăng lãng mạn, không khỏi làm một chút chuyện gì đó, tỷ như là hôn môi.
Nghĩ đến điểm này, lòng Tắc Mông liền run rẩy, nàng hết sức áp chế tâm tình của mình, nhẹ nói, "Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi!", nàng đem môi dừng trên gương mặt Âu Dương Yên, ôn nhu nói, "Yên, ta một mực chờ ngươi ở đây, không nhìn thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi."
Âu Dương Yên đờ đẫn tựa vào trong ngực nàng, cũng không nói lời nào.
Tắc Mông hôn lên đôi môi của Âu Dương Yên, hôn đến rất sâu, cũng rất dùng sức, nàng nóng lòng tìm kiếm cảm giác tiếp xúc mang đến kiên định này, tay nàng đã chạy loạn trên thân thể Âu Dương Yên. Âu Dương Yên giống như đầu gỗ, tùy ý nàng hôn môi, nhưng lại không có một tia phản ứng. Lúc này ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ cửa, thị nữ ở bên ngoài lên tiếng, "Âu Dương đại nhân, nước đã đưa đến!"
Rốt cục Âu Dương Yên cũng tìm được lý do đẩy Tắc Mông ra, nói "Đem vào đi."
Thị nữ đem nước đi vào, Tắc Mông mất hứng ngã xuống giường, Âu Dương Yên nhận nước, xoay người đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ đứng đó. Thực tế đối với nàng mà nói, mỗi buổi tối nằm trên chiếc giường ngủ êm ái thoải mái kia, điều khiêu chiến tâm hồn của nàng.
Tắc Mông nằm ở trên giường bỗng nhiên nói, "Hắn hôn ngươi sao?", Âu Dương Yên không nói gì, bởi vì nàng đưa lưng về phía Tắc Mông, nên Tắc Mông không thấy gương mặt nàng vừa nở một nụ cười lạnh. Tắc Mông không biết, vấn đề này đối với Âu Dương Yên là một loại vũ nhục. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên trầm mặc, thở một hơi thật dài, đứng dậy đi đến phía cửa.
Tắc Mông đi đến cửa, rồi quay đầu lại nhìn Âu Dương Yên nói, "Yên, ta chỉ muốn ngươi biết, không có ai yêu ngươi nhiều hơn ta, trên thế giới này, ta mới là người yêu ngươi nhiều nhất." Nói dứt lời, nàng kéo cửa đi ra giống như đang chạy trốn, đi thật nhanh, nàng sợ bản thân mình sẽ không áp chế nổi tức giận, mà làm chuyện gì tổn thương đến Âu Dương Yên. Âu Dương Yên ngoài ý muốn nhìn cửa chính đang mở, có chút thơ thẫn.
Đàm phán của Uy Liêm và Tắc Mông lâm vào cục diện bế tắc, Tắc Mông yêu cầu Vương quốc Nặc Lỗ Tư một số tiền chuộc rất lớn, mà Nặc Lỗ Tư lại không lấy ra một số tiền lớn như vậy, hơn nữa lúc này Lai Tạp Cầm đang có nội chiến, bọn hắn đợi tùy thời tùy lúc. Uy Liêm ám chỉ Tắc Mông, nếu đàm phán không ổn, Nặc Lỗ Tư sẽ dùng vũ lực thu hồi mảnh đất đó. Đối với sự uy hiếp của Nặc Lỗ Tư với Lai Tạp Cầm, Tắc Mông càng cảm thấy không thể lùi bước.
Âu Dương Yên không biết Tắc Mông không hài lòng khi mình tiếp xúc với Uy Liêm, nhưng xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, nàng và Uy Liêm càng ngày càng thân thiết. Nàng biết Tắc Mông đang một mực chịu đựng, nàng muốn biết Tắc Mông đến tột cùng có thể chịu đựng đến trình độ nào. Nàng không biết, nàng đang đùa với lửa, hành động của nàng lúc này, đã hoàn toàn phá hủy quan hệ yếu ớt giữa Lai Tạp Cầm và Nặc Lỗ Tư.
Rốt cục có một đêm đó, nàng lưu lại ở nơi ở của Uy Liêm. Bởi vì Uy Liêm cũng là lần đầu tiên, bởi vì trên người nàng mất tự nhiên và ngượng ngùng, cũng bởi vì trên người nàng có một loại mị lực huyền bí mà Uy Liêm đã sớm thần hồn điên đảo. Mà Âu Dương Yên, nếu không thể thoát khỏi Tắc Mông, nàng cũng không thể đào thoát khỏi thống khổ, tại sao nàng lại phải cố gắng chịu đựng một mình.
Nếu Tắc Mông khát vọng có thể độc chiếm nàng, như vậy nàng liền đem mình giao cho người khác. Bây giờ là ban đêm, nàng quay mắt về phía Uy Liêm đang kích động, nhưng vẫn như cũ không có cảm giác gì. Uy Liêm kiên nhẫn khiêu khích nàng, ôn nhu ôm nàng, nói những lời tâm tình cho nàng nghe, nhưng nàng vẫn cứng đơ như vậy, nằm chết lặng ở đó.
Cuối cùng Uy Liêm bỏ cuộc, hắn u oán nói, "Yên, cho đến bây giờ ngươi cũng không yêu ta, tại sao phải làm như vậy?"
Âu Dương Yên trầm mặc, lắng nghe hắn tiếp tục nói, "Ta có nghe nói qua chuyện của ngươi, có phải ngươi đang mượn ta trả thù Tắc Mông hay không? Nếu là như vậy, Yên, ngươi đang vũ nhục tình cảm của ta, ngươi vốn không thương ta, lại cho ta hy vọng, ngươi là một người tàn nhẫn."
Chuyện này, đối với Uy Liêm mà nói, là một đã kích rất lớn, mà đối với Tắc Mông, là một loại thương tổn cực kỳ lớn. Sáng hôm sau, Âu Dương Yên trở lại Hoàng cung thì nhìn thấy Tắc Mông một đêm không ngủ, ánh mắt xanh lam che kín tơ máu nhìn nàng chằm chằm, Âu Dương Yên vẫn yên lặng như trước. Một đêm nàng không về, giờ đối mặt với Tắc Mông, lại không có lý do gì, cũng không có giải thích nào.
Tắc Mông nhìn nàng, nhìn rất lâu, sau đó lại nhắm hai mắt lại, một lúc sau, nàng mới mở mắt ra lên tiếng, "Đêm qua, quả thật vui vẻ đúng không?"
Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, còn có chút run rẩy. Âu Dương Yên nhìn thấy thần sắc tiều tụy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, tự hỏi chính mình, nàng rốt cục đang làm gì?
Tắc Mông đi đến trước mặt Âu Dương Yên, dùng ngón tay vuốt vuốt sợi tóc của nàng, "Yên, còn chưa ăn sáng đúng không, mau đi rửa mặt, ta cho người đem thức ăn sáng tới cho ngươi."
Âu Dương Yên cảm giác được đầu ngón tay của Tắc Mông đang run nhè nhẹ, ngón tay cũng vô ý thức co lại, giống như đang muốn bóp chặt lấy cổ họng của nàng.
Âu Dương Yên muốn tránh tay nàng, muốn thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nhưng Tắc Mông cũng đã xoay người rời đi, vẫn giống chạy trốn như cũ, rời đi rất nhanh. Bởi vì nàng biết, mình cố gắng lắm mới có thể kiềm chế được lửa giận thống khổ, nàng nhất định phải rời đi ngay lập tức, nếu không, chính bản thân nàng cũng không biết, sẽ làm những gì với Âu Dương Yên.
...............