Ngày đó Âu Dương Yên xác thực rất vui vẻ. Cuộc sống trên thuyền làm nàng không ý thức được ở cạnh bằng hữu của mình là hạnh phúc đến cở nào, nhưng là sau này, nàng mới ý thức được, hạnh phúc như vậy mới là khó kiếm. Con người tổng thể là như vậy, ở trong hạnh phúc càng lâu, càng không biết mình hạnh phúc, đến lúc mất đi, mới biết được bản thân đã hạnh phúc rất lâu mà không biết.
Tắc Mông hôm đó cũng không có chuyện gì làm, chỉ ngồi ở tòa nhà đối diện, cầm ống nhòm quan sát Âu Dương Yên. Tắc Mông đem rất nhiều tinh lực và thời gian đặt trên người Âu Dương Yên, vì Âu Dương Yên, nàng thà đem công vụ làm từ khuya đến sáng.
Không có Tắc Mông ở cạnh, Âu Dương Yên vui vẻ, hoạt bát, hơn nữa lại còn rất hiếu động, giống như đang ở trên thuyền. La Vũ quấn bên người nàng, làm nũng với nàng, oán trách nàng vì sao lạnh nhạt, vì sao không đối xử với La Vũ tốt như trước kia. Âu Dương Yên cười đùa với nàng, đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy.
La Cẩn đặc biệt mang đến một vò rượu Hoa Điêu, là đem đến cho Âu Dương Yên uống, nên chỉ là rượu rất nhẹ. Âu Dương Yên có thể uống hai chén, mà không say đến mức bét nhè. Ngày đó, Âu Dương Yên thực sự đã uống một chút rượu Hoa Điêu.
Đưa khách nhân đi, đã là buổi tối. Cảm xúc vui vẻ của Âu Dương Yên còn chưa trở lại bình thường, nàng xoay người đi đến cạnh bàn, cầm lên một chùm nho, đưa tới trước mắt. Khi đó, nàng đã có chút ngà ngà say, mông lung nhìn chùm nho trong suốt hồng thấu trong ánh sáng, nàng há miệng cắn một trái, tinh tế nhấm nháp mùi vị ngọt ngào.
Tắc Mông đi đến, vẫn mặc quần áo buổi sáng, khoác thêm một áo khoác màu vàng ánh trăng đi vào phòng. Ban đầu Âu Dương Yên cũng không để ý đến Tắc Mông, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ngắt nho đưa lên miệng. Tắc Mông đi qua ôn nhu nói, "Yên, hôm nay vui vẻ không?"
Âu Dương Yên không nói gì, lại ngắt xuống từng quả nho, bỏ vào trong miệng.
Tắc Mông kê sát mặt nàng, giống như muốn hôn nàng, nhưng cố gắng khắc chế nói, "Yên, thích lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi không?"
Âu Dương Yên ngẩng đầu lên nhìn Tắc Mông một cái, có lẽ là đêm đó quá tối, hoặc là ngày đó nàng có chút say, hay là Tắc Mông quả thực rất xinh đẹp, nên khi Âu Dương Yên nhìn thấy Tắc Mông, lại có một cảm giác kỳ quái trước giờ chưa từng có dâng lên.
Ánh trăng chiếu xuống màu tóc vàng kim của Tắc Mông, làm nàng có chút chói mắt. Âu Dương Yên vô thức ngắt lấy một quả nho, đang muốn đưa đến miệng mình, Tắc Mông lại bắt lấy tay nàng lên tiếng, "Yên, ta muốn ăn."
Nói xong, Tắc Mông đem quả nho trên tay Âu Dương Yên ngậm vào miệng, đồng thời dùng môi bao trùm lên ngón tay Âu Dương Yên.
Cảm xúc trơn ướt làm Âu Dương Yên không thể thích ứng, nàng vội vàng rút tay trở về, không biết làm sao lại lau lau ngón tay của mình. Tắc Mông nhìn thần sắc Âu Dương Yên giống như có chút khẩn trương, cũng giống như đang thẹn thùng, miệng không tự chủ khô khốc, nhẹ nhàng nói, "Yên.... Ta... ta muốn... ta thực sự rất muốn ngươi....", Tắc Mông liếm môi nói tiếp, "Ta.....Tất nhiên, ta không miễn cưỡng ngươi..."
Tâm tư Âu Dương Yên có chút mông lung, giống như chậm chạp, nàng nhất thời không nhìn Tắc Mông, chỉ ngắt xuống từng quả nho, đưa đến miệng mình, hành động của nàng như vậy trong mắt Tắc Mông nhìn ra, giống như là thẹn thùng dục cự còn nghênh. Tắc Mông có chút kích động, cà lăm nói, "Yên, ta....còn... muốn ăn."
Đôi mắt đen láy của Âu Dương Yên vô thức nhìn Tắc Mông một cái, hơi hơi cúi thấp đầu, cắn lấy quả nho đang ở hai răng của mình muốn nuốt xuống, Tắc Mông thấp đầu, đôi môi mềm mại rơi lên môi Âu Dương Yên, răng chạm lấy quả nho, dùng đầu lưỡi cuốn lại, ngậm vào miệng mình. Âu Dương Yên hơi hơi ngước đầu, như muốn cách ra, nhưng lại để cho Tắc Mông lấy được quả nho.
Tắc Mông không thể dừng lại cảm xúc kích động của mình, nuốt xuống quả nho, lại cúi đầu hôn lên môi Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên giống như vẫn còn mâu thuẫn, nghiêng đầu trốn tránh Tắc Mông, khiến nụ hôn Tắc Mông rơi lên mặt nàng. Nhưng thái độ dục cự còn nghênh của Âu Dương Yên càng làm Tắc Mông điên đảo tâm hồn, nàng nhẹ nắm eo nhỏ nhắn của Âu Dương Yên, một tay vuốt ve sau gáy Âu Dương Yên, ôn nhu nói, "Yên của ta, ngươi thực sự rất đẹp."
Trên tay Âu Dương Yên vẫn còn cầm chùm nho, nhưng không biết nên buông hay tiếp tục ăn. Tắc Mông cũng đã đem nụ hôn dời xuống xương quai xanh của Âu Dương Yên, tay Âu Dương Yên run lên, chùm nho rơi xuống mặt đất. Tắc Mông sờ lên thân thể co giãn còn cách một lớp áo, ngăn không được thở gấp, đem môi dời đến ngực Âu Dương Yên, dùng mặt chà sát, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn.
Trong lòng Âu Dương Yên dâng lên một cảm giác không thể diễn ta được thành lời, loại cảm giác nàng làm nàng có chút sợ hãi, không biết phải làm sao. Nàng muốn đẩy Tắc Mông ra, nhưng lại phát hiện tay mình đã đặt lên vai Tắc Mông từ lâu, nhưng lại không có đủ khí lực để đẩy Tắc Mông ra. Tắc Mông cảm giác Âu Dương Yên vẫn còn cảm xúc mâu thuẫn, nhẹ nhàng nói khẽ lên tai Âu Dương Yên, "Yên, ta chỉ muốn hảo hảo yêu ngươi."
Nói xong nàng ngồi xổm xuống, vẫn còn cách một lớp áo hôn lên bụng Âu Dương Yên, cơ thể Âu Dương Yên không tự chủ buộc chặt. Tắc Mông một bên hôn, một bên nới lỏng vạt áo của Âu Dương Yên, bàn tay tham lam tiến vào bên trong áo.
Áo được cởi ra làm lộ áo trong màu lam, bờ vai nhẵn mịn, bộ ngực sữa cũng bán lộ. Tắc Mông nhìn cảnh tượng trước mắt cảm thấy choáng váng từng đợt.
Nàng bế Âu Dương Yên lên, dựa lên tay vịn ghế dựa. Âu Dương Yên sợ hãi, hơn nữa cũng khẩn trương, cực lực áp chế cảm xúc không thể nói rõ trong cơ thể mình. Âu Dương Yên ngồi trên ghế, một chút cử động cũng không dám. Tắc Mông ngồi xổm xuống, một tay nâng chân Âu Dương Yên, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Yên chăm chú, nhẹ nhàng đem một cái hôn khắc lên trên giày thêu.
Âu Dương Yên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nàng không hiểu tại sao thân phận tôn quý như Tắc Mông lại làm như vậy. Tắc Mông cởi giày, nhẹ nhàng kéo tất trên chân nàng xuống, chậm rãi dừng lại lên tiếng, "Yên, ngươi tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức những thứ liên quan đến ngươi, cũng làm cho ta cảm thấy tốt đẹp."
Âu Dương Yên nuốt một hơi, nàng cảm thấy có chút thở gấp. Tắc Mông cởi tất của nàng, chân nàng tinh tế tỉ mỉ, bàn chân cong xuống thành một hình cung duyên dáng, Tắc Mông lại đem cái hôn đặt lên mu bàn chân nàng. Âu Dương Yên kinh ngạc nhìn Tắc Mông, một cảm giác tê dại từ chân truyền đến, làm rối loạn đầu óc của nàng, Âu Dương Yên vô lực tựa lên lưng ghế, nàng không biết còn có lý do gì để có thể cự tuyệt Tắc Mông.
Tắc Mông kéo quần áo đã sớm không thể che đậy được cơ thể Âu Dương Yên xuống, sau đó thẳng người, nhìn nụ hoa của Âu Dương Yên đã sớm nở rộ. Âu Dương Yên giật giật lại vạt áo của mình, nhưng toàn bộ quần áo lại rơi xuống sàn nhà từng cái từng cái.
Âu Dương Yên ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Tắc Mông, chỉ có thể xoay đầu, rồi lại ngăn không được liếc nhìn thân thể đầy đặn, đường cong rõ ràng của Tắc Mông.
............