Âu Dương Yên rời khỏi, Tắc Mông nằm ở trên giường, ánh mắt trống vắng nhìn lên trần nhà. Nàng biết Âu Dương Yên đi lần này có bao nhiêu nguy hiểm, không cần điều tra cũng biết được đám cường bạo kia tuyệt đối không đơn giản. Bọn hắn tại sao lại muốn bắt La Vũ, muốn tiền sao? Nhưng lại không yêu cầu tiền chuộc, thậm chí còn đánh lui đội kỵ binh của nàng phái đi, ở thủ đô Lai Nhãn và các thành lân cận làm sao có thể có một người thực lực cường đại như vậy đây?
Bọn hắn bắt La Vũ không thả, nhất định là có mục đích riêng, nghĩ đến thân phận của La Cẩn, chỉ có Âu Dương Yên là người có giá trị lợi dụng nhất, đây là một cái bẫy, mục tiêu chính là Âu Dương Yên. Âu Dương Yên ở đây không có cừu nhân, nhưng thân phận của nàng lại khác biệt, là nhược điểm trí mạng của Tắc Mông.
Cô gái băng lãnh này, hoàn toàn nắm trong tay tâm tình Tắc Mông, điểm này địch nhân của Tắc Mông cũng nhìn ra được, nhưng Âu Dương Yên giống như không biết điểm này, hoặc là nói, không thèm để ý đến điểm này.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng vang lên ầm ầm. Tắc Mông đứng dậy, đi đến thư phòng, chậm rãi nhặt y phục mặc vào, động tác cực kỳ chậm chạp, mặc xong y phục, chậm rãi nhìn gương sửa sang lại tóc, sau đó nhắm mắt lại, thở sâu một hơi.
Đáng giá sao, vì một nữ nhân không thương mình, hoàn toàn đem bản thân mình vào hoàn cảnh bị động, một trái tim đã tổn thương đến máu chảy đầm đìa, vì cớ gì còn lo lắng vướng bận đến an nguy của nàng? Để nàng chết đi, để cho mình hoàn toàn hết hi vọng, cho dù tuyệt vọng đến cô đơn cả đời, cũng tốt hơn là rơi vào Địa ngục thống khổ như bây giờ không phải sao?
Nhìn thần tình mỏi mệt của chính mình trong gương, mang theo đau lòng tuyệt vọng, bất chợt ngã xuống giường.
Đêm mưa, Âu Dương Yên rốt cục cũng tìm được nơi bọn cường đạo thường hay lui đến, là một mảng rừng núi. Kỵ sĩ Tắc Mông phái đi bao quanh một vòng, nhưng lại thúc thủ vô sách.
Trong rừng núi này giống như có mai phục, kỵ sĩ mấy lần tiến công đều bị tập kích đánh lùi, đến hiện tại mới dừng lại, ngay cả địch nhân giao thủ ra sao bọn hắn cũng không nhìn thấy rõ. Âu Dương Yên yên lặng tiến vào bìa rừng, tiếng mưa rơi ào ào, nàng cũng không nghe được tiếng động gì, bóng đêm đen kịch cũng làm nàng không nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Tình huống đối với nàng cực kỳ bất lợi, nàng bỗng nhiên ý thức được, đây là một cái bẫy hướng về nàng. Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng, "Rốt cục ngươi đã tới."
Âu Dương Yên dừng bước, đây là âm thanh của một nam nhân, giọng nói có chút đông cứng, Âu Dương Yên đứng yên, gió cuốn mưa rền xối lên mặt nàng.
Một người bị trói ngã xuống chân nàng, Ba Siết, hắn bị trói lâm vào hôn mê, Âu Dương Yên vẫn như trước không hề động, hỏi một câu, "Vũ nhi đâu?"
Giọng nói của nam nhân lại vang lên, "Nàng tốt lắm, ta đưa ngươi đi gặp nàng!"
Âu Dương Yên gật đầu, "Được", nam nhân xoay người, bắt đầu bước ra, Âu Dương Yên cũng xoay người, một đạo hàn quang bỗng nhiên chớp động, đâm thẳng đến sau lưng nam nhân.
Nam nhân đứng giữa, khoác một áo choàng rộng, đội nón, ngay tại lúc Âu Dương Yên đâm đến, áo choàng của nam nhân bung ra, che tầm mắt của Âu Dương Yên, tiếp theo từng phi tiêu từ áo choàng lại phóng đến, nhanh như tia chớp phía chân trời. Kiếm Âu Dương Yên cắt qua áo choàng, đánh bay phi tiêu, mũi kiếm cũng không dừng lại, đâm đến eo nam nhân.
Lúc này nam nhân xoay người lại, nón rơi xuống hé ra khuôn mặt người phương Đông, là tin Ninja Đông Doanh bên người An Liệt. Âu Dương Yên cười lạnh, mũi kiếm đã đâm đến tên Ninja, tên Ninja nghiêng người một cái, tránh đi đường kiếm, rút thanh kiếm dài ra khỏi vỏ, chặn lấy kiếm Âu Dương Yên, Âu Dương Yên hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm, dùng lực đánh tới.
Thanh kiếm dài của tên Ninja liền bị chém đứt, tên Ninja lui lại vài bước nhưng Âu Dương Yên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, dồn cả người tên Ninja vào một thân cây, quát hỏi, "Vũ nhi ở đâu?"
Ninja cười lạnh, bàn tay đột nhiên buông bỏ thanh kiếm, cổ tay thả lỏng bắt một thanh chủy thủ để sẳn trong tay, đâm hướng Âu Dương Yên. Âu Dương Yên vẫn đứng yên như trước, để thanh chủy thủ đâm vào vai mình, quyết tâm đè hắn lại dưới thân cây, giữ lấy tay hắn không cho hắn rút thanh chủy thủ ra, chịu đựng đau đớn kịch liệt lên tiếng hỏi, "Vũ nhi ở đâu?"
Tên Ninja vẫn cười lạnh như trước, thân thể muốn nghiêng một bên xông ra ngoài. Kiếm Âu Dương Yên đâm vào ngực hắn làm chảy máu, hắn lao ra ngoài liền ngã xuống mặt đất, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, cổ tay lại lay động, ba phi tiêu phóng đến Âu Dương Yên, Âu Dương Yên nhảy lên, xoay người trên không trung, tránh được ba phi tiêu xong liền nhanh chóng phóng đến trước người tên Ninja, kiếm trong tay hung hăng bổ xuống.
Tên Ninja choáng váng trốn trong tàn cây, tức thì không còn thấy bóng dáng. Âu Dương Yên hơi hạ kiếm, nhìn xuống mặt đất, một tay nhổ bỏ chủy thủ trên vai. Máu tươi hòa với nước mưa kéo dài đến chỗ tàn cây, Âu Dương Yên nhìn theo vết máu, thấy ánh sáng chớp động từ tàn cây không xa, chủy thủ trong tay nhanh chóng phóng đến, một thân ảnh vọt chạy đi, chủy thủ cắm xuống mặt đất.
Âu Dương Yên lập tức chạy theo, tên Ninja cước bộ lảo đảo, nhìn ra được vết thương thực sự không nhẹ. Âu Dương Yên vẫn đuổi theo hắn, hắn đi đến một vách núi, La Vũ đang ở đó, hai tay bị trói trên một nhánh cây nhô ra, dây thừng cột tay La Vũ giăng đến một gốc cây gần đó, còn người đứng ở nơi đó, là An Liệt.
An Liệt cầm đao trong tay, mỉm cười nhìn Âu Dương Yên, "Ngươi muốn cho nàng rơi xuống sao?"
Âu Dương Yên nhìn sắc mặt hôn mê tái nhợt của La Vũ nói, "Ngươi muốn như thế nào?"
"Bỏ kiếm xuống, không được phản kháng"
Âu Dương Yên thở dài, buông kiếm xuống nói, "Ngươi không cần tổn thương nàng, ta, tùy tiện cho ngươi xử trí."
An Liệt gật đầu, đem đao trong tay đưa cho tên Ninja, đi đến phía Âu Dương Yên, gương mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt có chút hưng phấn nói, "Nữ nhân ta từng yêu nhất, rốt cục cũng được gặp lại. Yên, ngươi biết không? Thời gian rời đi này, mỗi ngày ta điều nghĩ đến ngươi." Hắn nhìn Âu Dương Yên ánh mắt càng hưng phấn, "Ta muốn nổi thống khổ ngươi gây ra cho ta toàn bộ trả về."
Nói xong, hắn dương tay đánh Âu Dương Yên một cái, mặt Âu Dương Yên lập tức sưng đỏ, An Liệt cười, ánh mắt nhìn Âu Dương Yên giống như dã thú nhìn thấy bữa ăn ngon miệng của mình.
Hắn lấy ra một sợi xích sắt, trói Âu Dương Yên lại, Âu Dương Yên không phản kháng, chỉ lên tiếng, "Ngươi thả Vũ nhi ra."
An Liệt chợt cười lớn nói, "Ta sẽ thả nàng, ta cũng không có ý định giết chết nàng, chỉ cần người kia chịu đến"
Âu Dương Yên bỗng nhiên hiểu được, An Liệt làm tất cả chuyện này, không chỉ đơn giản là trả thù mình nàng, Âu Dương Yên cắn răng nói, "Vọng tưởng, nàng sẽ không đến đây, nàng vì một người không thương mình, cần phải mạo hiểm như vậy sao?"
An Liệt nheo mắt, "Có tới hay không, rồi sẽ biết"
Lòng Âu Dương Yên bỗng nhiên chìm xuống, nhưng cũng có chút an ủi. Trước khi rời đi, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của Tắc Mông nàng còn nhớ, Tắc Mông sẽ đến sao? Sẽ không, nàng là một người có tâm kế tinh thông như vậy, nàng có khi đã biết trong đó là âm mưu. Để cho mình đi, có phải đủ để chứng minh nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, mới chấp nhận đưa mình tìm đường chết?
Âu Dương Yên bị An Liệt đẩy ngã xuống đất, nhắm hai mắt lại, giống như có chút đau lòng. Tâm tư của vua quả nhiên người bình thường không thể hiểu rõ. Nàng giống như đối với mình rất sâu đậm, nhưng khi phát hiện không thể đánh động lòng mình, thà rằng để mình chết. Nhưng mà, chết đối với mình cũng đã chẳng coi vào đâu, khi còn chưa hiểu chuyện, cũng đã cận kề cái chết rồi.
Tắc Mông nhất định là tuyệt vọng, nàng sẽ không, không cần phải... vì một người vô tình như mình mà đi vào nguy hiểm như vậy.
.............