Tên Ninja Đông Doanh đột nhiên cảnh giác, phóng đến bên người các nàng, bắt lấy vai Tắc Mông, An Liệt lập tức ra lệnh dừng động tác lại. Âu Dương Yên xoay đầu nhìn xung quanh, hai bên đường đi là núi đá lởm chởm, vách núi dựng đứng, cái gì cũng nhìn không tới, chỉ nhìn thấy sơn tước bay lên trên.
Có quân đội mai phục tại nơi này, mọi người hai bên đều lẳng lặng, không ai dám thả lỏng, hồi lâu sau, quân mai phục 'ném chuột sợ vỡ bình', chung quy cũng không dám động thủ, lặng lẽ lui bước trong bóng đêm. An Liệt mới hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ này.
Cả ngày đều di chuyển, đến lúc này Tắc Mông và Âu Dương Yên mới có thể được nghỉ ngơi một chút. Suốt một ngày, hai người các nàng đều không có ăn cái gì, cũng không được uống một giọt nước. Âu Dương Yên đã sắp hôn mê, nhưng nàng vẫn kiên cường, ý thức chống đỡ quật cường mới không để cho mình bất tỉnh.
An Liệt đi đến, để một cái bình trước mặt nàng, trong cái bình là nước, Tắc Mông đưa tay muốn lấy, lại An Liệt dơ chân đá một cái, nước chảy đầy đất. Tắc Mông bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chúng ta chết đi không có lợi đối với ngươi."
An Liệt cười lên tiếng, "Muốn uống nước, cầu xin ta đi, hảo hảo van cầu ta, ta sẽ cho các ngươi một ít nước."
Ánh mắt Tắc Mông hiện lên tức giận, nhưng nhìn thấy Âu Dương Yên gần như ngất đi, cắn cắn môi, Âu Dương Yên cầm tay nàng nhẹ giọng, "Không cần xin tên hỗn đản này."
Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, thở một hơi lên tiếng, "Van cầu ngươi, cho chúng ta một ít nước", bởi vì yết hầu khô khốc, âm thanh của Tắc Mông có chút khàn khàn.
An Liệt ha ha cười, cho người lấy một ít thức ăn nước uống đem đến, Tắc Mông đưa cái bình tới bên miệng Âu Dương Yên, để cho Âu Dương Yên uống nước, chính mình chỉ uống một chút. Được uống chút nước, Âu Dương Yên rõ ràng nhìn khá hơn một chút. Tắc Mông cầm lấy thức ăn, bản thân ăn rất ít, còn lại đều nhường cho Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên ngồi xuống dựa vào ngực nàng, chăm chú nhìn nàng một hồi, sau đó yên lặng đem thức ăn chia ra làm hai nói, "Hai người đều như nhau, không thể thiên vị như vậy"
Tắc Mông nở nụ cười, vỗ về gương mặt của nàng nói, "Ngươi cần ăn nhiều một chút, ngươi phải biết rằng, trong tình huống này, ta chỉ là một người bình thường, ngươi phải nhanh khỏe lên một chút, còn phải bảo vệ ta nữa, huống chi bây giờ ngươi còn có thương tổn."
Tắc Mông nói không phải không có lý, Âu Dương Yên nghĩ nghĩ lại nói, "Ngươi chưa từng chịu khổ, ta không sao cả, ta có thể chịu được", nói xong đem thức ăn đưa đến bên miệng Tắc Mông nói, "Nhanh ăn đi", Tắc Mông nhìn nàng, nghe âm thanh mềm mại của nàng, cũng không đón thức ăn, chỉ chống cằm, chăm chú nhìn nàng.
Âu Dương Yên có chút xấu hổ, đem thức ăn trên tay để xuống trước mặt Tắc Mông, tự mình ăn xong không để ý đến nàng, hai người lúc này ngọt ngào thân mật, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mấy người đang trông coi mình. Tắc Mông cầm thức ăn lên cười cười, "Yên, vì sao ngươi lại dễ dàng xấu hổ như vậy?"
An Liệt ăn uống no nê xong lại đi đến, nhìn hai người nói, "Thực sự là thâm tình", hắn híp mắt, đánh giá Tắc Mông, bỗng nhiên lại kéo nàng lại "Nữ vương bệ hạ, vì sao ta lại không phát giác ngươi cũng là một mỹ nhân đây", Tắc Mông nhìn thẳng mặt hắn, hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt mang theo cao ngạo, lạnh lùng nhìn nhắn, "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra", An Liệt cười lạnh đẩy nàng ngã xuống đất lên giọng, "Ngươi vẫn còn nghĩ mình là Nữ vương sao, ta muốn ngươi chết cũng là một chuyện đơn giản mà thôi."
Nói xong hắn xoay người, đi đến đống lửa rút ra một cây củi gỗ đang cháy, bước trở lại, quơ quơ trước mặt Tắc Mông, "Ny Lỵ Á Ti Tắc Mông, ngươi đã có quyền lực tối cao, thì không nên có dung mạo xinh đẹp như vậy", nói xong hắn cầm củi gỗ dí lên mặt Tắc Mông, Âu Dương Yên bên cạnh bắt lấy tay hắn tức giận lên tiếng mắng, "Đồ hỗn đản".
An Liệt quay lại bắt lấy bàn tay bị thương của Âu Dương Yên, dùng sức siết nói, "Sao nào, ngay cả bản thân mình ngươi cũng lo không xong, còn muốn bảo vệ nàng?". Đau đớn kịch liệt từ lòng bàn tay Âu Dương Yên truyền ra, đau đến nàng không thể động đậy, nàng chỉ biết đạp ra ngoài một cước, đá lên đùi An Liệt, tuy rằng lúc này không có bao nhiêu khí lực, nhưng An Liệt bị nàng đá một cước vẫn ngã lăn ra mặt đất.
Thẹn quá hóa giận, An Liệt nhảy dựng lên, đem củi gỗ vung lên mặt Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lúc này căn bản không còn sức lực để né tránh, Tắc Mông đã xoay người đến ôm lấy nàng, củi gỗ liền trúng lên lưng nàng, một cỗ khói bốc lên, ngọn lửa rất nhanh đốt cháy y phục, làm bỏng phía sau lưng Tắc Mông.
Âu Dương Yên đẩy Tắc Mông ra, mệt mỏi làm nàng muốn ngã quỵ, nhưng đột nhiên lại bộc phát ra một sức mạnh, nhanh chóng túm lấy củi gỗ trong tay An Liệt, một tay khác nắm lấy tay hắn, không đợi những người khác kịp phản ứng, tay An Liệt đã bị Âu Dương Yên đè xuống mặt đất, củi gỗ hướng xuống đâm xuyên qua tay hắn, An Liệt kêu thảm một tiếng, rút củi gỗ ra.
Âu Dương Yên ôm lấy Tắc Mông, ánh mắt phẫn nộ nhìn An Liệt chằm chằm, "Không cần đưa ta bức tới tuyệt lộ!" Ninja Đông Doanh đến bên người An Liệt, nhìn máu tươi chảy đầy cả tay, nổi giận rống một tiếng, định rút kiếm bổ tới Âu Dương Yên, Tắc Mông lại kêu lên, "An Liệt, ngươi muốn tất cả cùng chết ở chỗ này sao?"
An Liệt vội vàng nói, "Dừng tay!". Ninja dừng kiếm, căm tức nhìn Âu Dương Yên, An Liệt xé xuống một mảng áo, phủ lên tay mình, nói với Âu Dương Yên, "Được rồi, ta nói chuyện chính, hôm nay ngươi nói đến chuyện kho báu, có thật không?"
Âu Dương Yên nở nụ cười, ôm Tắc Mông, kiểm tra vết thương sau lưng nàng, không nói lời nào.
An Liệt lại lên tiếng, "Nếu ngươi giao kho báu đó cho ta, ta sẽ thả hai ngươi."
Âu Dương Yên ngẩng đầu, "Ta cần thuốc phỏng"
Ánh mắt An Liệt hiện lên tức giận, Âu Dương Yên cũng không để ý đến, "Còn có, chúng ta hiện tại muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, đúng rồi, còn phải cho chúng ta thức ăn nước uống."
An Liệt cho người đem thức ăn và nước đến, "Thuốc ngươi cần chúng ta không có, không thể đem cho ngươi, yêu cầu của ngươi cũng đừng có quá đáng"
Âu Dương Yên cười lạnh nói, "Ngươi cũng nghe ta nói qua, muốn đi nơi đó, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, ít nhất phải có một con thuyền lớn có thể cản gió đi xa, cùng năm mươi người thủy thủ quen thuộc hàng hải, đó là một hòn đảo rất xa."
An Liệt lâm vào trầm tư, không nói gì, Âu Dương Yên lại nói, "Ta muốn nhắc nhở ngươi, Tắc Mông có thể điều động một con thuyền như vậy, cùng đủ thủy thủ."
An Liệt gật đầu nói, "Chủ ý này tốt lắm", rồi hướng Tắc Mông nói, "Ngươi viết thư, lệnh cho đại thần của ngươi chuẩn bị thuyền, nhưng thủy thủ thì không cần, chính ta sẽ tự tìm người."
Âu Dương Yên cười lạnh, "Ta nói, chúng ta hiện tại cần yên tĩnh nghỉ ngơi."
An Liệt ẩn nhẫn mím môi, "Được, sáng sớm mai ta sẽ đến."
Âu Dương Yên mỉm cười, "Có phải ngươi nên an bài cho chúng ta một chỗ nghỉ thoải mái hay không?"
An Liệt gọi thủ hạ đến dựng cho hai người một cái lều, sai người canh chừng bốn phía. Vết thương trên tay Âu Dương Yên vừa kết vảy lại bị phá, máu tươi nhuộm đầy băng vải, Tắc Mông cẩn thận cầm tay nàng lên tiếng, "Yên, nếu ta có thể trở về, ta nhất định không để hắn chết, ta muốn hắn sống không được chết cũng không xong."
Âu Dương Yên cười nói, "Ngày mai ngươi viết thư, nhớ rõ để cho bọn họ lục xoát thuyền của chúng ta", Tắc Mông nhìn nàng nheo mắt, "Yên, ngươi định làm gì?"
Âu Dương Yên tươi cười lên tiếng, "Ngươi nhất định có thể trở về, Tắc Mông, đi đến biển, ta chính là về nhà."