Nhìn từ phía xa, trên đảo có thuyền neo lại, hiển nhiên không phải là đảo không người. Thuyền Âu Dương Yên mới đến là thuyền lớn, không thể tiến vào chỗ cạn, chỉ có thể buông thuyền nhỏ xuống bơi vào. An Liệt và Dạ Tái Nhĩ dẫn theo người bắt Âu Dương Yên và Tắc Mông lại.
Thuyền vừa mới đến gần đảo, Âu Dương Yên đột nhiên kéo Tắc Mông nhảy vào trong biển. Dạ Tái Nhĩ lập tức kêu thủy thủ nhảy xuống đuổi theo. Âu Dương Yên lại kéo Tắc Mông lặn xuống mặt nước, hướng bơi đến đảo. Âu Dương Yên bơi lặn cực kỳ giởi, thủy thủ trên thuyền không thể so được, Âu Dương Yên còn thoải mái mang theo một người không thể bơi như Tắc Mông trốn mất.
Tắc Mông không bơi, trong nước toàn bộ để Âu Dương Yên kéo theo, tuy rằng lúc mới lặn xuống nàng cũng nghẹn thở một hơi, nhưng không bơi đi được xa, đã ngạt thở không chịu nổi. Âu Dương Yên thấy mắt nàng đỏ bừng trong nước, biết nàng có chút ngạt, liền nhẹ nhàng kéo nàng đến gần, đưa môi mình gần đến môi nàng, chậm rãi tiếp hơi cho nàng. Tắc Mông nhận được không khí, khoan khoái hơn rất nhiều, cảm xúc môi lạnh lẽo của Âu Dương Yên mềm mại chạm lên môi mình, tâm liền rung động, dứt khoát mút môi Âu Dương Yên vào. Âu Dương Yên tức giận trừng mắt nhìn nàng, vỗ vỗ mấy cái lên mặt nàng.
Mặt Tắc Mông càng thêm đỏ, dưới tình huống như vậy còn thất loạn bát tao, chính bản thân nàng cũng ngượng ngùng, thực sự là háo sắc đến độ không muốn sống nữa. Nhưng đối với nàng mà nói, không thể có biện pháp ngưng lại rung động của mình, đây là lần đầu tiên Âu Dương Yên chủ động hôn nàng, tuy rằng là tình huống bắt buộc, nhưng nàng vẫn có chút thụ sủng nhược kinh.
Âu Dương Yên kéo tay nàng lại, lặn trong biển một lúc nữa, đến khi Tắc Mông chịu không nổi mới ngoi đầu ra khỏi mặt biển. Trước mắt đã gần bờ, nhưng An Liệt và Dạ Tái Nhĩ dẫn theo thủy thủ lục tung cả mặt biển cũng không tìm thấy được tung ảnh của các nàng, liền lên bờ, đi đến bờ cát gần đó tìm kiếm. Âu Dương Yên lại mang Tắc Mông, đi theo một mảng đá ngầm tiến vào bờ.
Hai người lên bờ, Tắc Mông nhìn thấy một cái giá gỗ không xa nàng, trên giá còn đỡ một thi thể thối rữa, thi thể nhìn qua cực kỳ ghê tởm, có chỗ còn lộ ra xương trắng, có chỗ lại lộ ra thi thể đen thui. Tắc Mông vừa buồn nôn vừa sợ hãi, không khỏi nắm chặt tay Âu Dương Yên nói, "Yên, đây là chỗ nào?"
Âu Dương Yên trả lời, "Đừng nhìn, phía trước không chừng cũng có, ngươi nhắm mắt lại, ta dắt ngươi đi", Tắc Mông ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để Âu Dương Yên dắt mình đi. Âu Dương Yên cười nói, "Nơi này là hang ổ của một đám hải tặc, ở nơi đó đều là bọn chết chưa hết tội, những người ngươi mới thấy chắc là phản đồ bị xử trí."
Tắc Mông kinh ngạc mở mắt, ánh mắt màu lam mang theo e ngại, "Trời ạ.... Yên... Ngươi đưa ta đi chỗ nào đây?" Âu Dương Yên nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của nàng có chút buồn cười nói, "Ny Lỵ Á Ti, ngươi sợ?" Tắc Mông lập tức gật gật đầu, còn nói, "Nhưng mà ta tin tưởng ngươi", Âu Dương Yên cười cười "Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho những người đó có cơ hội trở về."
Đi vào sâu trong tiểu đảo, các nàng liên tục nhìn thấy một số người, đều là nam nhân, đưa ánh mắt kỳ dị nhìn các nàng, còn có một người liên tục đi theo sau lưng các nàng. Âu Dương Yên và Tắc Mông lúc này đang mặc nam trang, là quần áo thủy thủ, trên đầu quấn khăn, Âu Dương Yên tóc đen thắt lại để phía sau lưng, tóc Tắc Mông lại màu vàng, hơi xoăn nhẹ, tràn ra ngoài khăn, rơi lên trên vai, quần áo ướt đẫm càng làm lộ ra đường cong lả lướt của thân thể.
Hai nữ nhân xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trong hang ổ hải tặc, muốn không làm cho người chú ý cực kỳ khó khăn. Nhưng Âu Dương Yên vẫn không thèm để ý, nói với Tắc Mông, "Ở đây không có pháp luật, chỉ có quy định, ai là kẻ mạnh, người đó là lão đại, lời của hắn chính là pháp luật", Âu Dương Yên kéo Tắc Mông đi đến một nơi tràn ngập chướng khí.
Nơi này là một quán rượu, tụ tập đủ loại người, có người da trắng tóc vàng, cũng có người da đen, hay người da vàng, bất quá, người da vàng ở đây chiếm đa số, cũng có nữ nhân, là bị hải tặc mang đến đây phục vụ, các nàng mặc trang phục đẹp đẽ, đi tới đi lui trước mặt những nam nhân kia, thỉnh thoảng lại bị mấy tên nam nhân túm vào lòng, không có chút xấu hổ kiêng kị nào.
Hai nàng đi đến đây đã là giờ Tý (11h-1h khuya), mọi người bên trong đang nhắm mắt an tĩnh, nhưng khi thấy các nàng, lập tức đều động đậy, có người còn phát ra tiếng huýt sáo. Âu Dương Yên đưa Tắc Mông đến trước quầy, ngồi lên ghế, mỉm cười nhìn chủ quán rượu béo ú, dùng Hán ngữ nói, "Có thể cho chúng ta một chỗ ở không?"
Chủ quán rượu giống như con lai, trừ đôi mắt màu xám ra, những chỗ khác đều rất giống người Trung Quốc, hắn dùng cặp mắt xám đục nhìn các nàng hỏi, "Các ngươi là ai?", cũng là dùng Hán ngữ, Âu Dương Yên cười trả lời, "Ta là đệ tử của Mạnh Nhất Giang."
Chủ quán rượu hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, hỏi lại, "Ngươi đến nơi này làm gì?"
"Ta nghe nói có người muốn lấy kho báu của sư phụ ta, cho nên mới đến"
Tắc Mông ngồi ở một bên nghe Âu Dương Yên nói có chút ngây ngốc, vị Nữ vương bệ hạ này đến đây, hiển nhiên chỉ có thể lấy thân phận là một người đi cùng.
Một nam nhân tráng kiện ngồi xuống cạnh các nàng cười, "Chào... Cô bé, ta nhìn thấy hai nàng mới chính là kho báu", hắn nói tiếng Lai Tạp Cầm. Âu Dương Yên mỉm cười, nghiêng mặt tinh tế đánh giá hắn, ánh mắt dừng lại bên hông người nọ, là một thanh bảo kiếm, hàn quang mơ hồ lóe ra.
Âu Dương Yên động cánh tay, đã nhanh chóng lấy được kiếm của hắn lên tiếng, "Thanh kiếm này, ta muốn", ánh mắt của hắn nổi lên tức giận, nhanh chóng bắt Âu Dương Yên lại, Âu Dương Yên nhẹ nhàng khoát chặn tay hắn, xoay một vòng, khí thế của hắn lập tức bị đánh gãy, hắn nhanh chóng xoay lại túm Âu Dương Yên, nhưng cuối cùng cũng không bắt được.
Âu Dương Yên nhân lúc hắn còn chưa đứng vững, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, để sát vào hắn, cười nói, "Nếu ngươi có thể để ta làm đổ chén rượu này, cho dù là một giọt, tối nay hai người chúng ta sẽ bồi một mình ngươi."
Đoạn này đều dùng tiếng Lai Tạp Cầm để nói, Tắc Mông nghe được rất rõ ràng, kinh ngạc nhìn lên Âu Dương Yên, nàng không thể tưởng tượng được Âu Dương Yên sẽ nói ra những lời phóng đãng như vậy, Âu Dương Yên hiện tại so với Âu Dương Yên trong cung đâu có điểm nào giống nhau.
Nam nhân cười ha hả, một tay nhanh chóng túm lấy Âu Dương Yên, Âu Dương Yên linh hoạt cúi đầu, chui qua nách hắn, một tay bưng chén rượu đứng sau hắn cười ha ha. Tên nam nhân lại tiếp tục đánh tới, thân thủ của hắn thực sự linh hoạt, nhưng cũng không thể linh hoạt bằng dáng người nhỏ nhắn của Âu Dương Yên.
Trong nháy mắt hắn nhào tới, Âu Dương Yên lộn mèo qua đỉnh đầu hắn, lại đứng phía sau hắn, chén rượu trong tay, động cũng chưa động. Tên nam nhân không quay lại, đưa chân đá về phía sau, Âu Dương Yên vừa rơi xuống đất, đầu ngón chân điểm nhẹ, lại nhảy lên, lần này là đạp lên đùi hắn, một cái thật mạnh, áp chân hắn rơi xuống mặt đất.
Lần này tên nam nhân bị đạp vào chân xoạc ra thật lớn, đứng không vững, cũng không thể gượng dậy, nam nhân làm sao có thể mềm dẽo như nữ nhân, lúc xoạc chân ra hắn đau đến mức cắn cả vào môi, mà rượu Âu Dương Yên vẫn như trước không hề đổ ra. Âu Dương Yên đứng trên đùi hắn cười duyên, khinh bỉ nhìn đầu hắn đổ đầy môt hôi muốn giãy dụa đứng lên. Những tên xung quang bắt đầu xôn xao, có mấy người chuẩn bị công kích Âu Dương Yên.
Lúc này, lại có một tên nam nhân khác đi đến, lấy hai chai rượu, để trước mặt Âu Dương Yên, khiêu khích nhìn Âu Dương Yên, xem điệu bộ này, chính là muốn đọ rượu với Âu Dương Yên. Âu Dương Yên có chút choáng váng, nhìn thấy tên nam nhân bụng dạ khó lường này tươi cười, có chút xúc động muốn từ chối, nhưng là dưới tình huống này, nàng tuyệt đối không thể yếu thế.
Tắc Mông nhìn thấy bộ dáng khó xử của nàng nở nụ cười, đây chính là nhược điểm của Âu Dương Yên, không chỉ uống rượu, chỉ cần nghe mùi rượu nàng cũng đã muốn say rồi, huống hồ là chuyện đọ rượu với người ta thì không cần phải nói. Tên nam nhân thấy Âu Dương Yên không có phản ứng càng khiêu khích hỏi, "Thế nào?",Tắc Mông đứng bên cạnh đã cầm lấy một bình rượu lên tiếng, "Ta uống với ngươi!"
Tên nam nhân này nhún vai tỏ ý không sao cả, cầm bình rượu ngửa đầu uống sạch, Tắc Mông cũng không chút yếu thế, ngửa đầu lên uống. Âu Dương Yên ngây ngốc nhìn Tắc Mông, thấy nàng uống như uống nước, chốc lát đã hết một bình rượu nho, yết hầu có chút phát khô. Tắc Mông uống một hơi hết bình rượu, để bình rượu rơi xuống mặt đất, bình rượu vỡ tan tành, người kia một lúc sau mới uống xong rượu của mình.
Gương mặt trắng nõn của Tắc Mông nổi lên một tầng đỏ ứng, đấm vào quầy nói, "Đem đến!", chủ quán lại đem ra hai bình rượu khác, Tắc Mông lấy một bình đưa cho nam nhân kia, bình còn lại tiếp tục ngửa đầu uống sạch. Tên nam nhân kia nuốt khô một chút, cũng ngửa đầu bắt đầu uống, lại uống cạn một bình nữa. Gương mắt trắng nõn của Tắc Mông kiều diễm ướt át, cảm giác say cũng nổi lên, không quan tâm người kia có uống xong hay không, tiếp tục đấm vào quầy, "Đem đến, đem đến".
Chủ quán lại đưa qua hai bình rượu, mỗi người một bình, Tắc Mông cười cười khiêu khích, tên nam nhân kia lại không cam lòng yếu thế, nhưng uống có chút miễn cưỡng, uống được một nữa đã té xuống, nằm dài trên mặt đất, nửa bình rượu còn lại rơi theo người hắn, chảy ướt cả một thân. Tắc Mông cũng không có phát giác, tiếp tục uống rượu, Âu Dương Yên nhanh chóng lấy bình rượu trong tay nàng lại lên tiếng, "Không cần uống nữa". Ánh mắt Tắc Mông say đến lờ đờ, mông lung nhìn Âu Dương Yên, "Yên, thật vui vẻ, ta còn có thể uống nữa."
Âu Dương Yên bất đắc dĩ kéo nàng nói, "Ngươi đã uống quá nhiều", Tắc Mông thực sự đã muốn say ngất, mềm tựa vào người Âu Dương Yên nói, "Ta thực sự còn có thể tiếp tục uống thêm một bình", Âu Dương Yên không để ý đến nàng, nói với chủ quán rượu, "Cho chúng ta chỗ ở, lấy một ít thức ăn đến cho ta."
Chủ quán rượu nhìn nàng hỏi, "Tiền đâu?", Âu Dương Yên sờ soạng nửa ngày, lấy ra một cái nút áo, là nút áo bằng vàng trên y phục của Tắc Mông, ném cho chủ quán, chủ quán rượu lấy lên cắn một cái, xác định là vàng thật, lúc này mới nói, 'Đi theo ta."