Tù Tâm

Chương 54: Ghen




Một hương thơm nồng nàng của cà phê truyền đến, Tắc Mông đang ở trên boong không khỏi hít hít cái mũi, là mùi truyền từ phòng bếp đến. Tắc Mông đi đến phòng bếp, An Đế đang pha cà phê trong phòng bếp, Tắc Mông tiến vào nói, "Có thể cho ta một ly không?", An Đế đảo mắt nhìn nàng, vội vàng làm lễ quỳ một cái nói, "Bệ hạ, để ta đem đến phòng cho ngài."
Tắc Mông cười nói, "Không cần, ở đây được rồi", An Đế cầm một cái bình châm cà phê vào ly, hai tai dâng lên đưa cho Tắc Mông, Tắc Mông nhận lấy uống một ngụm, thật tình khen, "Hương vị thật tốt lắm", An Đế đưa một cái ghế mời nàng ngồi xuống, cười nói, "Đây là café từ hạt Mocha do Đạt Ni tự tay làm, bình thường đến hắn còn tiếc không dám uống."
Tắc Mông tinh tế nhấm nháp café, đắng thuần, nuốt xuống đầu lưỡi lại lộ ra vị ngọt thanh và một chút chua, thực sự là café thượng đẳng, An Đế lại nói, "Loại café này ta nghĩ ở Hoàng cung của ngài cũng không thể có, rất khó để làm được nó, lúc ấy Đạt Ni phải đổi 3 đồng vàng mới được 1 túi, hơn nữa, vận khí tốt lắm mới gặp được, nếu không ngài dùng một túi vàng, cũng không tìm được loại café này."
Tắc Mông mỉm cười nói, "Ngươi và trượng phu ngươi nhất định đi qua rất nhiều chỗ có phải không?", An Đế cười, "Đó là đương nhiên, mười lăm tuổi ta liền đi theo hắn, gặp được rất nhiều chuyện kỳ quái", Tắc Mông bắt đầu có hứng thú hỏi, "Nói thử xem."
"Bánh bao của chúng ta ăn đều làm từ lúa mạch, mài ra, sau đó mới xây thành bột, nhưng ở nơi kêu là Châu Phi, mọi người không cần làm thủ công, có một loại cây có thể cho ra bánh bao, bọn hắn ăn cái loại này."
Tắc Mông kinh ngạc nói, "Sẽ có cây bánh bao sao, làm sao có thể? Nếu như có cây như vậy, mọi người không cần làm gì rồi", An Đế cười nói, "Đương nhiên là sự thật, rất nhiều chuyện, rõ ràng là sự thật, mọi người lại không tin, có chuyện rõ ràng là giả, mọi người vẫn vô tư nói, giống như Mỹ Nhân Ngư trong truyền thuyết, thực ra không tồn tại, nhưng mọi người lại cố tình tin tưởng."
Tắc Mông lại lên tiếng, "Nhưng là nếu có truyền thuyết, sẽ có nơi truyền ra, nếu không sao có thể truyền ra được?", An Đế lại châm cho nàng ly café, đứng bên cạnh nàng nói, "Kỳ thật nơi này rái cá biển đang tác quái, chúng nó cũng giống như người ôm con vào trong ngực, hơn nữa buổi tối bọn nó còn ngồi trên đá ngầm, bộ dáng giống như nữ nhân trần truồng, vì thế những tên thủy thủ trên biển không thường gặp nữ nhân sẽ liên tưởng nói ra truyền thuyết như vậy, trên thực tế, Mỹ Nhân Ngư vốn không tồn tại."
Tắc Mông nở nụ cười, lời nàng nói tuy có chút thô tục, nhưng là....biết thêm những điều này làm cho Tắc Mông cảm thấy rất thú vị.
Âu Dương Yên vốn đang kiểm tra neo, sau khi kiểm tra xong, tìm kiếm xung quanh lại không thấy thân ảnh Tắc Mông, cảm thấy có chút cảm giác kỳ quái. Thói quen là chậm rãi mà dưỡng thành, Âu Dương Yên bây giờ đã có thói quen Tắc Mông luôn kề cận mình, nên bất giác, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu đi theo thân ảnh Tắc Mông, ngẩng đầu không nhìn thấy nàng, Âu Dương Yên cảm thấy giống như đang thiếu thiếu cái gì đó.
Âu Dương Yên nhanh nhẹn nhảy lên cột buồm, kiểm tra dây buộc, ánh mắt lại tìm kiếm xung quanh, nhìn qua cửa sổ thấy Tắc Mông đang ngồi ở phòng bếp uống café, vì thế kêu một tiếng, "Ny Lỵ Á Ti", Tắc Mông nghe được tiếng kêu của Âu Dương Yên, quỳ gối lên ghế, thò đầu ra cửa sổ, cười rộ lên nhìn Âu Dương Yên, "Sao ngươi lại leo lên đó?"
Âu Dương Yên nhảy xuống khỏi cột buồm, "Ta kiểm tra dây thừng", Tắc Mông lúc này đi ra khỏi phòng bếp lên tiếng nói với nàng, "Trên boong nóng quá, chúng ta trở về phòng thôi", Âu Dương Yên gật đầu đi về phòng, Tắc Mông cũng đi theo sau, vừa vào cửa liền ôm lấy Âu Dương Yên, Âu Dương Yên cười nói, "Không khí nóng như vậy, dính lại không khó chịu sao?"
Lần này trở về, không có người trông coi các nàng, Tắc Mông lại càng thêm lớn mật, quang minh chính đại mỗi ngày đều kề cận Âu Dương Yên. Ngoài miệng Âu Dương Yên luôn nói chán ghét, nhưng trên thực tế nàng càng ngày càng thích loại cảm giác này, loại cảm giác được người không muốn rời, được người bảo vệ thích đến nghiện, hơn nữa tựa vào trong ngực mềm mại của Tắc Mông, thực sự rất thoải mái.
Đêm đó, Âu Dương Yên chỉ huy bọn thủy thủ buông hai cánh buồm xuống, tựa mép thuyền nhìn biển khơi u ám, nhìn một hồi, định trở về, lại nhìn thấy An Đế không biết từ lúc nào chạy vào trong khoang thuyền với Tắc Mông, đầu vai trần để lộ ra, đang nói gì đó với Tắc Mông. Âu Dương Yên quẩn quanh, tựa đầu vào cửa sổ, quan sát động tĩnh bên trong.
Trên vai An Đế có một vết thương, nàng cầm lọ thuốc trong tay, nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, thật ngại quá, ta không nên làm phiền ngài như vậy, nhưng ngài cũng biết trên thuyền đều là nam nhân, Đạt Ni lại đang thu thập phòng bếp, còn thuyền trưởng, nàng lại rất dữ tợn, ta không dám nói với nàng, cho nên chỉ có thể nhờ ngài giúp ta..."
Tắc Mông đã đi qua cầm bình thuốc trong tay nói, "Không sao, muốn thoa lên có đúng không? Quay tới một chút", cái này cũng không có gì, chỉ là nhấc tay hỗ trợ mà thôi. Đầu ngón tay Tắc Mông lấy một ít thuốc, thoa lên vết thương An Đế, rồi nói, "Xong rồi", sau đó đưa thuốc trả lại cho An Đế, An Đế nhận thuốc, chậm chạp kéo áo lên vai, nhưng lại tỏa ra chút tà mị, đi lại bên giường Tắc Mông ngồi xuống, "Bệ hạ có thể cho ta nằm một hồi không?", Tắc Mông cười nói, "Tùy tiện", nói xong xoay người muốn đi ra ngoài.
An Đế phía sau lại lên tiếng, "Bệ hạ, y phục của ngài dính bụi, ta giúp ngài làm sạch", nói xong liền đi tới, giả vờ vỗ vỗ vạt áo Tắc Mông nói, "Bệ hạ, ngài muốn đi ra ngoài sao?", Tắc Mông lại lên tiếng, "Ta đi xem Yên đang làm gì", An Đế lại cười tà mị, "Bệ hạ, nàng đang bận, để ta nói chuyện với ngài đi?"
"Ngày mai rồi nói sau", Tắc Mông nói xong muốn đi ra ngoài, lại phát hiện An Đế chắn trước cửa, đành phải lịch sự mỉm cười nói, "Ngươi có thể đứng qua một bên không?". An Đế có chút ỉu xìu, nhưng vẫn không cam lòng, bước sang cạnh hai bước, làn váy bị cánh cửa kẹp lấy, xoạt một tiếng bị xé đi một mảng lớn, An Đế kinh hô một tiếng, che lại vết rách nói, "Làm sao bây giờ?"
Tắc Mông có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy váy bị xé rách của An Đế, vẫn xoay người đi đến giường mình cầm lên một cái áo nói, "Thay cái này đi", An Đế tiếp nhận áp, giả bộ làm ra bộ dáng thẹn thùng, khó khăn cởi váy ra, sau đó lại nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, ta có thể phiền ngài lần nữa không, có thể giúp ta cởi bỏ nút thắt sau lưng không?"
Tắc Mông thực sự không kiên nhẫn, dùng tay cởi bỏ nút thắt trên áo váy An Đế, xoay người đi ra cửa, vừa mới định kéo cửa ra, An Đế lại hô lên, "Bệ hạ, những tên nam nhân kia ở ngoài, ta đã cởi quần áo", Tắc Mông bất đắc dĩ xoay người nói với nàng, "Vậy ngươi nhanh lên một chút", An Để cởi váy, lộ ra thân thể nóng bỏng chỉ mặc áo bó sát, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực đẩy đà, Tắc Mông ôm cánh tay, đứng ở cạnh bàn, ánh mắt lại nhìn xung quanh boong tìm kiếm, giống như không nhìn thấy cái gì.
An Đế thấy Tắc Mông thờ ơ, kế không khả thi, chậm rãi mặc áo vào, nghĩ muốn nói gì đó, Tắc Mông đã kéo cửa đi ra ngoài.
Tắc Mông mới kéo cửa ra, Âu Dương Yên đột nhiên xuất hiện trước mắt, thè lưỡi hướng nàng làm cái mặt quỷ, Tắc Mông hoảng sợ, thấy rõ là Âu Dương Yên xong, tinh thần lại nở hoa, ôm lấy vòng eo Âu Dương Yên, "Ta đang muốn đi tìm ngươi đây". Âu Dương Yên bị nàng ôm vào trong ngực mỉm cười đi vào phòng, thấy An Đế đang mặc áo nói, "Có phải ngươi nên đi giúp trượng phu của ngươi không?"
An Đế có chút uể oải, cầm váy bị rách đi ra ngoài. Âu Dương Yên tựa vào lòng Tắc Mông, dùng chân đóng cửa lại, tinh tế nhìn Tắc Mông. Tắc Mông nhìn ánh mắt đen sẫm của nàng, có chút say mê, cúi đầu hôn nàng, Âu Dương Yên lại mỉm cười tránh đi, ánh mắt Tắc Mông mê loạn nhìn nàng nói, "Yên của ta, ngươi luôn có thể làm cho ta điên đảo thần hồn."
Âu Dương Yên nằm trên giường lên tiếng, "Có thể một ngày nào đó ngươi sẽ yêu người khác không?"
Tắc Mông cười nói "Rất không có khả năng, sinh mạng hai mươi sáu năm của ta từ nhỏ đến lớn đều tìm kiếm vận mệnh của mình, khó khăn lắm mới có thể tìm được một người, ta không có khả năng có thể động tâm với một người khác", nói xong chống hai tay lên lên má kề sát giường mỉm cười xinh đẹp, đáng yêu cười nhìn Âu Dương Yên, Âu Dương Yên đẩy nàng, bĩu môi nói, "Không được."
Ngày sau đó, thuyền đi trên biển, Âu Dương Yên dẫn theo vài người xuống thuyền nhỏ bắt cá, Tắc Mông tựa vào mép thuyền, nhìn Âu Dương Yên, An Đế lại dán lại nàng cười nói, "Thuyền trưởng thực sự tài giỏi", Tắc Mông chỉ cười mà không nói, An Đế lại dán sát thêm một chút, nói, "Bệ hạ, trong mắt của ngài vì sao chỉ có nàng, không thể liếc mắt nhìn ta một cái sao?", giọng nói mềm nhũn nũng nịu, còn mang thêm một ít u oán.
Tắc Mông lại không phát hiện gì, chỉ nhìn Âu Dương Yên trở về, nàng đi tới, An Đế như muốn đi theo sau, chân bỗng vấp một cái, hướng đến người Tắc Mông, Tắc Mông vội vàng đỡ nàng, An Đế nhẹ giọng nũng nịu, "Chân của ta..."
Âu Dương Yên vừa mới lên thuyền, liền nhìn thấy An Đế ngã vào lòng Tắc Mông, có chút bực mình, bước đến, nói với An Đế, "Ngươi đùa đủ chưa? Đêm qua ta nói với ngươi cái gì, còn chưa muốn từ bỏ ý định?", mấy câu đó nàng đều dùng Hán ngữ để nói, An Đế nghe hiểu, nhưng Tắc Mông lại không hiểu. Tắc Mông đỡ An Đế ngồi xuống boong, cười cười dán sát vào Âu Dương Yên, lại phát hiện sắc mặt Âu Dương Yên không tốt lắm, vì thể hỏi, "Yên, sao vậy?"
An Đế chột dạ cúi đầu nói, "Chân của ta hơi đau", Âu Dương Yên cười lạnh nói, "Để ta giúp ngươi", nói xong để Tắc Mông ngồi một bên, cúi người kẹp An Đế vào nách, đi đến cột buồm, leo lên trên đỉnh, lấy dây thừng cột eo An Đế lại, cười nói, "Nơi này cao, thấy xa, phong cảnh rất tốt, ngươi hảo hảo nhìn đi."
An Đế sợ tới mức hét chói tai, Âu Dương Yên chỉ cười trượt xuống dưới, Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên kỳ quái hỏi, "Yên, ngươi làm gì vậy?", Âu Dương Yên ôn nhu kéo Tắc Mông đi, "Sau này cách xa nàng một chút biết không?", Tắc Mông không hiểu lắm nhìn nàng, "Vì sao?", Âu Dương Yên nhìn mặt ngây ngốc của Tắc Mông, cười cười vỗ lên mặt nàng, "Đồ ngốc, nàng câu dẫn ngươi không thấy sao?"
Tắc Mông kinh ngạc nói, "A? Không thể nào", nhưng lập tức nở nụ cười, "Như vậy, có phải Yên của ta ghen hay không đây?", Âu Dương Yên nhăn mũi "hừ" một tiếng, kéo nàng đi về, Tắc Mông nhìn An Đế đang bị treo ở cột buồm kêu cứu mạng, vui vẻ, không ghen tị làm sao có thể treo An Đế cao như vậy? Thì ra cũng có thể làm cho Âu Dương Yên ghen, Tắc Mông vui vẻ nhìn An Đế trên cột buồm, ngay cả biểu tình giả vờ thương hại cũng không làm được.
..............
Editor: Yên rất ít khi ghen, mà đã ghen rồi thì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.