Lai Tạp Cầm, khi Tắc Mông một lần nữa đứng lên mảnh đất thuộc quyền sở hữu của mình, thì mỗi một tin tức cũng làm cho nàng khó có thể chấp nhận. Hơn hai tháng! Hơn hai tháng có thể phát sinh cái gì? Sẽ phát sinh cái gì? Trên thực tế, những chuyện đã xảy ra, làm nàng khó có thể tưởng tượng nổi. Phía Bắc Lai Tạp Cầm xảy ra động đất, địa chấn lớn gây sóng thần cơ hồ có thể lan đến hết cả Đế quốc, thành Nhĩ Vạn nằm trong tâm động đất, gần như bị lún xuống, mấy vạn người mất mạng.
Mà sau động đất chuyện đáng sợ nhất lại vây đến là gì? Là ôn dịch! Khi ôn dịch lan tràn mấy ngày, Nhĩ Vạn biến thành tử thành, động đất xong may mắn còn sống không được bao nhiêu người, lại phải chết trong ôn dịch đáng sợ, mà hiện tại ôn dịch vẫn còn đang lan tràn, vì mưa dầm kéo dài làm cho tình hình ôn dịch ngày càng nghiêm trọng hơn. Dân chúng phương Bắc bắt đầu đến nhờ giúp đỡ của phương Nam, mong muốn thoát khỏi ôn dịch, lại ngoài ý muốn để ôn dịch lan đến phương Nam.
Lai Tạp Cầm vừa mới chấm dứt nội chiến, lại xảy ra thiên tai, đất nước láng giềng cường đại An Đát Đan lại xâm lược Lai Tạp Cầm, tình hình trong nước hỗn loạn, không thể chống lại quân đội An Đát Đan, trong một thời gian ngắn, đã bị chiếm lĩnh gần mấy trăm ngàn dặm đất.
Tắc Mông vừa về Hoàng cung, đã bắt đầu bận rộn, mỗi ngày nói chuyện với Âu Dương Yên cũng khó khăn, Âu Dương Yên không oán hận, chỉ yên lặng ở cùng nàng.
Tắc Mông trùng điệp phê chuẩn văn thư, đưa tới trước mặt Y Thụy Kha: "Xem đi, vật tư cứu tế ngươi đưa xuống chỉ có một phần ba đến tay dân chúng, còn lại đều rơi vào tay tham quan, Y Thụy Kha, ngươi đang làm cái gì, dân chúng phương Bắc đã có rất nhiều người đến Lai Nhãn, ngươi cũng không thể ổn định được bọn họ, trị an Lai Nhãn hỗn loạn một mảnh, ngươi làm sao đây?"
Y Thụy Kha đứng ở một bên, vừa bất an vừa khủng hoảng lên tiếng, "Ta đã cố gắng hết sức để xử lý việc này, bệ hạ, ngươi không thể trách ta, chỉ có thể nói, ngươi đã làm ta hư, không đủ năng lực xử trí việc này", nói đến phần sau thì âm thanh của Y Thụy Kha rất nhỏ, bất an nhìn lên Tắc Mông, Tắc Mông thở dài, ngã người ra sau ghế.
Âu Dương Yên đứng ở một bên, chỉ có thể nhìn Tắc Mông, loại quốc gia đại sự này nàng một chút cũng không hiểu, không thể giúp Tắc Mông. Tắc Mông nhìn thấy sắc trời đã tối mịt mới nói, "Yên, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay ta không về với ngươi", Âu Dương Yên gật gật đầu, kỳ thật nàng muốn ở lại với Tắc Mông, nhưng lại sợ Tắc Mông không an tâm, hơn nữa mình cũng không giúp được gì, đành phải đi về trước.
Tắc Mông nhìn thấy sắc mặt bất an của Y Thụy Kha, hỏi, "Áo Tô Thác đâu?", Y Thụy Kha lên tiếng, "Hắn đi thành Nhĩ Vạn, vẫn chưa về".
Tắc Mông ôm trán nói, "Quả nhiên trước kia ta đã quá dung túng ngươi, hiện tại người tín nhiệm không có bao nhiêu, ngươi lại không giúp được gì, đám người của Viện nguyên lão kia tối ngày chờ thời cơ, tính toán lợi ích của mình, không ai có thể dùng được."
Y Thụy Kha đứng ở một bên không dám nói lời nào, Tắc Mông lại lên tiếng, "Tiền cứu tế ta muốn đích thân tra hỏi, cho người gọi Ngải Sắt tới, lão gia hỏa này, chỉ biết lấy lòng tiểu thê tử của hắn, tiền cứu tế nhất định bị hắn ăn không ít, Y Thụy Kha, sao có thể đem chuyện này giao cho hắn chứ?"
Phó ký đem lệnh của Tắc Mông truyền xuống, đi đến bên người Tắc Mông nói, "Bệ hạ, quân đội không thể đi tiếp được, Đại tướng quân Y Vạn viết thư gửi bệ hạ phái quân đội và quân lương tiếp tế", Tắc Mông nhận văn thư ném trên lên bàn lên tiếng, "Ngân khố quốc gia còn bao nhiêu tiền?", Phó ký nhẹ giọng trả lời, "Cái này phải hỏi Lý Cáp Đức", Tắc Mông lập tức nói, "Gọi hắn đến đây liền cho ta."
Âu Dương Yên không ngủ được, dựa vào cửa sổ nhìn ánh đèn còn lóe lên ở thư phòng đằng xa, có chút lo âu. Trở lại Lai Nhãn, nàng chưa đi gặp người nhà La gia, mặc dù biết bọn họ sẽ không có chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn thực lo lắng, hơn nữa nàng mơ hồ vướng bận tình cảnh hiện tại của La Vũ, không biết có hòa thuận với Ba Siết hay chưa, nhưng nhìn thấy Tắc Mông sứt đầu mẻ trán, lại không đành lòng nói chuyện này, cũng không dám một mình chạy đi xem, sợ sẽ làm Tắc Mông tức giận, tóm lại Tắc Mông hỉ nộ vô thường tàn bạo trước kia vẫn còn làm nàng e ngại.
Hồi lâu sau, ngọn đèn trong thư phòng Tắc Mông vẫn còn sáng như cũ, Âu Dương Yên thở dài, từ khi trở về Lai Nhãn, đến hôm nay đã là ngày thứ ba, vẫn chưa từng ngủ qua, như vậy thân thể làm sao chịu được? Âu Dương Yên thở dài, xoay người đi ra ngoài, quyết định đến đó cùng Tắc Mông, đợi nàng đi đến thư phòng Tắc Mông, đã nghe thấy âm thanh Tắc Mông đùng đùng nổi giận bên trong "Ngươi không hề động? Như vậy, những số tiền và vật tư đâu, chẳng lẽ là tự bốc hơi?"
Ngải Sắt hết sức lo sợ nói, "Bệ hạ anh minh, mấy thứ đó phải đi qua rất nhiều trình tự mới đến được tay dân chúng, rất có thể những người đó động tay chân, thần làm sao có thể động được tiền cứu tế?" Tắc Mông cười lạnh lên tiếng, "Cho dù là người khác động, cũng là do ngươi quản lý bất lực, ngươi làm sao có thể thoát tội?"
Âu Dương Yên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngải Sắt đang hết sức lo sợ nghe Tắc Mông nói "Ngải Sắt, hai phần ba tiền cứu tế biến mất, hai phần ba, làm sao có thể nói là một khoản tiền? Còn chưa tính đến vật tư biến mất, ta muốn biết nếu như không có phần của ngươi, còn ai có lá gan lớn như vậy, dám nuốt một khoản tiền lớn như thế?"
Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên đi đến liền lên tiếng, "Yên, tại sao không ngủ?", Âu Dương Yên nhẹ nhàng cúi đầu lên tiếng, "Bệ hạ, ta thỉnh ngài để chuyện này cho ta xử lý đi", Tắc Mông nheo mắt, ánh mắt hơi hiện một nét kinh ngạc, lập tức nói, "Được rồi, chuyện này giao cho ngươi, không cần hỏi lại ý của ta", Âu Dương Yên gật đầu, "Tạ ơn bệ hạ tín nhiệm".
Lý Cáp Đức ôm một chồng văn thư vội vàng đi đến, Tắc Mông nói chuyện với hắn, Âu Dương Yên đi đến bên người Ngải Sắt nói, "Ngải Sắt đại nhân, ngươi nói thật đi, bất quá là chết, nếu không nói thật, cũng không đơn giản là chết dễ dàng như vậy". Ngải Sắt lau mồ hôi lạnh trên trán nói, "Chuyện này là do ta quản giáo bất lực, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Âu Dương Yên lắc đầu nói, "Ngải Sắt đại nhân, quốc gia chúng ta có một loại luật hình, kêu là Lăng Trì, ngươi biết hình phạt đó như thế nào không? Đó là dùng một con dao cùn, cắt thịt trên người ngươi, tổng cộng cắt ba nghìn năm trăm năm mươi bảy dao, mỗi dao đều cắt đến máu thịt, nhưng không thương tổn những chỗ yếu hại, ngươi nghĩ đến dao cuối cùng, ngươi còn sống hay không đây?"
Ngải Sắt cúi đầu rùng mình một cái, Âu Dương Yên vẫn thản nhiên tiếp tục nói, "Ngải Sắt đại nhân nếu không để ý thì thử đao pháp của ta xem sao, ta rất nguyện ý phụng bồi, ta cam đoan, sẽ cắt đủ ba nghìn ba trăm năm mươi bảy dao, ngươi còn có thể ăn được uống được", mồ hôi lạnh trên trán Ngải Sắt bắt đầu chảy xuống, đọng trên cằm hắn, hắn thở dốc một hơi nói, "Ta biết, ta sẽ lấy ra toàn bộ số tiền kia", Âu Dương Yên mỉm cười, "Những người khác thì sao?"
"Ta sẽ viết một danh sách, Thượng Đế làm chứng cho ta, ta chỉ lấy rất ít, có rất nhiều người tham gia", Âu Dương Yên lấy giấy viết giao cho hắn dưới ánh mắt tán dương của Tắc Mông, nói "Tốt lắm, vậy liền viết đi". Ngải Sắt run run viết ra một danh sách dài, Tắc Mông cầm danh sách trong tay, mày nhăn chặt lại với nhau, nói với Âu Dương Yên, "Những người có liên quan đều đem xử tử, gia sản sung công, đưa ra cho dân nạn".
Ngân khố quốc gia còn rất ít, quân đội lại liên tục thất bại, từ một quốc gia thịnh vượng rất nhanh có thể suy tàn, thực sự cần phải xử lý thật nhanh mọi chuyện. Xong việc này, đã là nửa đêm, trên bàn Tắc Mông vẫn còn một đống văn kiện cần xử lý. Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông mỏi mệt, đi đến sau ghế, ấn ấn cổ cho nàng, ôn nhu nói, "Ngươi không cần lo lắng, sáng sớm hôm sau ta sẽ đi đến bộ hình, để những tên kia phun tiền ra hết, có số tiền này, hoàn toàn có thể vượt qua khó khăn trước mắt."
Nói chuyện, nhưng Tắc Mông lại không trả lời, nàng cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Tắc Mông ngủ gục. Âu Dương Yên thương tiếc lắc đầu, ôm nàng đi đến phòng nghỉ, để nàng lên giường, nhìn thấy thần sắc tiều tụy của nàng, đau lòng không thôi. Vua một nước, muốn làm minh quân, không hề nghi ngờ là việc khổ sai, Tắc Mông đã ba ngày không chợp mắt, nhưng hiện tại chưa ngủ được bao lâu, trời đã sáng, vẫn còn một đống văn kiện chờ nàng xử lý.