Tù Tâm

Chương 59: Đảm đương




Ôn dịch vẫn còn đang lan tràn, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, rất nhiều dân chúng vì muốn tránh ôn dịch, tránh chiến tranh, bắt đầu di cư đi, một bộ phận dân phương Nam tràn vào Lai Nhãn. Tuy rằng lực lượng hoàng gia dùng hết sức lực để bình ổn những người này, nhưng số lượng theo cấp số nhân ngày càng nhiều, tất các nơi vật giá đều bị đội lên, khiến cuộc sống của người dân càng ngày càng gian nan.
Thời tiết không tốt, mới sáng sớm đã bắt đầu có mưa phùn. Ngày đầu tiên nhậm chức, La Cẩn đã bị Tắc Mông gọi đến thư phòng, trong thư phòng, Tắc Mông nhìn hắn nói, "La Cẩn, ta vốn còn đang do dự có nên để cho ngươi đảm nhiệm chức vị này không, nhưng hiện tại để ngươi làm đội trưởng có lẽ là một quyết định sáng suốt, ta hy vọng ngươi hiểu rõ chức trách của mình", La Cẩn cung kính trả lời, "Thần hiểu được, thần nhất định tận chức trách, bảo vệ tốt an nguy của bệ hạ". La Cẩn khẽ cúi đầu, rất muốn nhìn Tắc Mông, những không dám ngẩng đầu lên, ánh nhìn dừng ở lòng ngực của nàng, thấy một mặt dây chuyền bằng đồng vàng, trên đồng vàng có khắc ba chữ Hán, là Âu Dương Yên.
Tắc Mông chậm rãi nói, "Người cần bảo vệ không chỉ một mình ta, còn có Yên, chuyện ngày hôm qua ta nghĩ ngươi có nghe nói", La Cẩn gật đầu, "Thần hiểu được, thần nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng", Tắc Mông lại lắc đầu, "Không chỉ là bảo vệ nàng, ngươi còn phải trông coi nàng, đừng cho nàng tùy tiện xuất cung", La Cẩn ngây ra một lúc, lập tức gật đầu nói, "Thần hiểu được".
Hắn và Âu Dương Yên cùng nhau lớn lên, tính cách Âu Dương Yên thế nào, hắn hiểu rất rõ, cho đến bây giờ, Âu Dương Yên đều có thói quen suy nghĩ cho người khác, hơn nữa, hiện tại xem ra, quan hệ của nàng và Tắc Mông đã trở nên thật thân mật, có lẽ chung quy là bị Tắc Mông làm cho cảm động. Nếu trong lòng nàng có Tắc Mông, vì suy nghĩ cho Tắc Mông, nói không chừng liền suy nghĩ đến chuyện ngu ngốc, điểm này La Cẩn rất rõ.
Tắc Mông lại nói, "Những người trên thuyền các ngươi thân thủ cũng không tệ, ngươi tuyển đến đây mấy người có thân thủ tốt nhất, đặc biệt trông chừng bên cạnh nàng, phải để nàng trong tầm mắt", La Cẩn ở một bên trịnh trọng gật đầu. Âu Dương Yên mặc quân phục kỵ sĩ đẩy cửa vào, ngay cả cửa cũng không gõ, thần sắc lo lắng, sau nàng còn có một quan chức đi theo, nói với Tắc Mông, "Ba Siết mang theo Vũ nhi đến Hoàng cung, chỗ của hắn bị dân tị nạn tập kích, dân tị nạn hiện tại tụ họp một chỗ, chiếm cứ dịnh thự Tử Tước."
Tắc Mông nghe vậy đứng dậy chất vấn tên quan chức phía sau Âu Dương Yên, "Quan trị an đâu, bọn họ đang làm cái gì?", Tên quan chức là Mạc Lạp, là tổng phụ trách trị an, lúc này cúi đầu nói, "Bệ hạ, dân tị nạn quá đông, hơn nữa lại rất kích động, đội trị an không thể khống chế nổi cục diện", Tắc Mông hơi suy nghĩ một chút, nói với La Cẩn, "Ngươi đi, mang theo đội hoàng binh đưa gia đình của ngươi vào Hoàng cung, cố gắng tránh xung đột với nạn dân, tốt nhất là không nên có thương vong gì."
La Cẩn tuân mệnh, xoay người muốn đi, Âu Dương Yên lại nói, "Ta đi với hắn", Tắc Mông nhìn nàng nhẹ giọng, "Yên, hiện tại ngươi không thể đi", Âu Dương Yên mang theo ánh mắt hy vọng nhìn Tắc Mông, nhẹ nhàng lên tiếng, "Ny Lỵ Á Ti", Tắc Mông nhìn thấy ánh mắt hy vọng sáng ngời của nàng, thở dài một hơi, "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận", Âu Dương Yên gật gật đầu mỉm cười, "Ta biết", nói xong đi ra với La Cẩn, Tắc Mông lại kêu một tiếng, "La Cẩn, bảo vệ nàng thật tốt."
La Cẩn mang theo một tiểu đội hai trăm người, đi tới dinh thự La gia, đi xa xa, đã nhìn thấy vài trăm người vây ở cửa, có rất nhiều người trèo tường vào sân, rất nhiều người quát to, "Đuổi những tên phương Đông này đi, bảo bọn họ cút đi!", đội trị an dùng hết sức lực ngăn cản đám người đang phẫn nộ, nhưng vẫn có rất nhiều người kích động, phóng vào bên trong.
Đội Hoàng binh được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng tạo thành một đội hình, đi vào bên trong, đưa phu thê La Trung và người hầu bảo vệ ở giữa, sau đó đi ra ngoài, khi đi ra ngoài, bị đám người vây xung quanh, không ngừng truyền đến âm thanh phẫn nộ, "Giết chết bọ hắn, giết chết bọn hắn", La Cẩn cưỡng chế bản thân không động thủ, chỉ huy đội quân dùng trường mâu chắn trước ngực chặn những đòn công kích của dân chúng, từng bước từng bước đi ra bên ngoài, mọi người nhìn thấy như vậy, càng không sợ hãi, bắt đầu tập kích quân lính, có mấy người hộ vệ không thể nhịn được nữa, tiến hành đánh trả, cục diện càng thêm hỗn loạn.
Có người nhận ra Âu Dương Yên, hét to nói, "Là nữ phù thủy mang đến tai kiếp cho chúng ta, để nàng chết!", càng nhiều người lao đến vị trí của Âu Dương Yên, lời chửi rủa ác động không ngừng truyền đến tai, Âu Dương Yên nhìn tình thế nói, "Ta dụ bọn họ rời đi, ngươi bảo vệ bá phụ đi trước đi", La Cẩn vội vàng lên tiếng, "Không được, muội không thể ra ngoài một mình, huống chi bệ hạ bảo ta phải bảo vệ muội", Âu Dương Yên cười nhạo, "Cẩn ca, hình như ngươi chưa từng đánh thắng ta đi, còn đòi bảo hộ ta", khi nói chuyện đã nhảy ra ngoài, một cước dẫm lên đỉnh đầu một binh sĩ, lộn người một cái, đánh tới đám người kia một chưởng, mặt dù không có mục tiêu, nhưng đám người hỗn loạn kia thấy Âu Dương Yên đáp xuống, không tự giác lui ra, tạo thành một khoảng đất trống.
Âu Dương Yên rơi xuống khoảng đất trống, lớn tiếng nói, "Các ngươi hận ta, vậy tới giết ta đi", mọi người bắt đầu vây quanh Âu Dương Yên, La Cẩn nhìn thấy lau mặt, đầu mồ hôi lên tiếng, "Được, ta đưa họ về, lập tức quay lại giúp muội", nói xong thừa dịp đám người dũng mãnh lao tới Âu Dương Yên, chỉ huy đội quân che chở xông ra ngoài. Đối với thân thủ của Âu Dương Yên, hắn còn tin tưởng hơn cả bản thân mình, tin tưởng Âu Dương Yên hoàn toàn có thể bảo vệ tốt chính mình.
Trong đám người hỗn loạn có rất nhiều người cầm gậy, cuốc linh tinh, cũng có người còn cầm dao xông đến nàng. Âu Dương Yên cầm kiếm mang theo sau lưng lên, di chuyển xung quanh đám người, dùng kiếm đánh bỏ những thứ vũ khí linh tinh đó, nàng không muốn thương tổn bất kỳ người nào, nhưng là quá nhiều người, tuy rằng do không gian có hạn, không thể đồng thời vây đến bên cạnh nàng, nhưng cũng tạo ra áp lực thật lớn. Nàng tùy tay cũng có thể đánh bỏ những vũ khí của những người công kích kia, nhưng những người công kích quá nhiều, như hạt mưa rơi xuống nàng, nên dù thân thủ nàng có tốt đến đâu, cũng bị trúng thương rất nhiều, cũng may đều là dân thường, không ai có thể thực sự thương tổn quá nặng. Trong hỗn loạn, tóc đen dài của nàng tán loạn, bị mưa thấm ướt, quấn quanh thân thể nàng.
Không xa đám người hỗn loạn, có hai mẹ con đang đứng xem, tiểu cô nương chừng mới mười hai mười ba tuổi, ánh mắt hồn nhiên, hỏi mẫu thân, "Nương, bọn hắn sao lại đánh tỷ tỷ kia?", "Bởi vì nàng là tiết độc thần linh, đem đến tai nạn cho chúng ta", tiểu cô nương nhìn đám người hỗn loạn kia lại nói, "Nhưng tỷ tỷ cho chúng ta thức ăn chỗ ở mà", nghe nữ nhi của mình nói vậy, bà có chút mê mang, nhìn nữ nhi của mình, ngồi xổm xuống nói, "Chúng ta không nên nhìn, đi về thôi", tiểu cô nương bỗng nhiên giãy khỏi bà, chạy đến đám người kia.
Một cái liềm đang chém tới lưng Âu Dương Yên, Âu Dương Yên xoay người tránh, lại bị trúng một gậy tập kích phía sau, nàng giơ kiếm lên chặn cái liềm, nhưng mà đúng lúc này, nàng chợt thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy vào trong đám người, hướng về phía nàng, miệng liên tục kêu, "Tỷ tỷ là người tốt, các ngươi đừng đánh tỷ", người cầm liềm kia đã vung xuống, tiểu cô nương không nhìn thấy, chạy đến trước mặt Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên đang dùng kiếm cản mũi liềm, nhưng nếu cản sẽ rơi xuống tiểu cô nương này, tên nam nhân vung liềm hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng đã không thể thu về được. Âu Dương Yên không nghĩ nhiều, theo bản năng nàng buông kiếm ra, nhấc tiểu cô nương lên, ôm vào trong lòng, mũi liềm sắc bén chém đến, rơi vào sườn eo nàng.
Trong nháy mắt, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tiểu cô nương, hai tay ôm lấy nàng, giống như ôm lấy bảo bối đẹp nhất trên thế giới. Cũng vào lúc đó, một cây gậy to bằng cổ tay đánh tới sau lưng nàng, nhưng nàng vẫn đứng vững, thân thể dù có nghiêng về trước một chút, nhưng vẫn vững vàng ôm tiểu cô nương vào trong lòng ngực. Đám người dần yên tĩnh trở lại, động tác của mọi người dừng lại, vũ khí đều rơi xuống mặt đất, người nam nhân cầm cái liềm kia tựa hồ có chút kinh sợ, buông lõng cái liềm trong tay, lui về phía sau từng bước.
Mưa rơi thấm ướt thân thể nàng, nước mưa hòa với máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, sắc mặt Âu Dương Yên tái nhợt, môi mím chặt, thần sắc mang theo kiên nghị, chống đỡ thân thể, nhìn mọi người trước mắt, đi thẳng về phía trước từng bước. Những người kia không khỏi tách ra, nhường đường cho nàng, Âu Dương Yên ôm tiểu cô nương trong tay nàng giao cho mẫu thân của tiểu cô nương, sau đó quay đầu lại.
Nước mưa rơi xuống mặt nàng, nhỏ giọt trên cằm, mọi người nhìn thấy nàng quay lại đám người, bĩnh thản cầm cái liềm còn đang cắm vào trong thân thể, cái liềm cắt rất sâu, nàng đột nhiên rút ra, một cỗ máu tươi tuông xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẫn không hé ra nửa lời, máu tràn ra eo nàng, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục kỵ sĩ trên người nàng.
Âu Dương Yên ném cái liềm, chậm rãi cúi người nhặt kiếm trên mặt đất, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, nhìn nam nhân thương tổn nàng đang đứng bên kia, bước qua vỗ vỗ vai hắn mấy cái, nam nhân ngạc nhiên không biết phải làm sao chỉ nhìn nàng, giống như muốn nói cái gì, nhưng Âu Dương Yên cũng đã rời đi. Theo bước chân của nàng, vết máu rơi xuống lưu lại mặt đất, sắc đỏ tươi lập tức bị mưa hòa tan đi, biến thành màu đỏ bình thường.
La Cẩn đưa đám người La Trung vào cổng Hoàng Cung, lập tức quay ngựa trở về chỗ cũ, đội hộ vệ chạy theo sau, một mình hắn chạy đến, đã thấy dân chúng bạo động đều lẳng lặng đứng đó, nhìn thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, bóng dáng vẫn thẳng đứng như cũ của Âu Dương Yên. La Cẩn lập tức xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, "Muội làm sao vậy?" Gương mặt Âu Dương Yên tái nhợt hiện lên tươi cười, không nói gì, sau đó ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.